Chương 244
Sa Mạc
Nhưng may mắn, trên tay còn lại của Tô Bạch vẫn có một địa ngục hỏa shotgun.
Trần Hân Di hoàn toàn điên cuồng.
- Là tôi bỏ phiếu cho anh đấy thì sao nào! Đúng thế, chính tôi bỏ phiếu cho anh!
- Ngay từ đầu anh lừa Triệu Chấn công kích anh, ngay từ đầu anh đã cố ý giả bộ sợ hãi, từ khi tiến vào thế giới chuyện xưa này, anh đã hiểu rõ quy tắc của nó, đúng không?
- Anh coi những người khác là kẻ mù, chỉ có anh là người thông minh thôi à?
Tô Bạch lấy được đáp án mà mình muốn biết, hắn khẽ gật đầu, trước khi chết kéo theo một cái đệm lưng, may mà không lựa chọn sai.
Thế nhưng ngay khi Tô Bạch chuẩn bị nhắm thẳng vào đầu Trần Hân Di để nổ súng, toàn bộ tòa nhà bỗng nhiên chấn động, ngay lập tức, toàn bộ kiến trúc xung quanh đều biến mất, gần như trong nháy mắt, Tô Bạch phát hiện ra mình đang đứng trong sa mạc.
Ở cách xa hắn có hai thính giả, nhưng không phải là Trần Hân Di, bởi vì bọn họ đang đứng, Trần Hân Di không đứng nổi.
Giống như lúc trước, khung cảnh mới xuất hiện, lúc Tô Bạch chuẩn bị giết người và tự sát, không thể không nói đây là cố ý.
Tô Bạch dùng một cánh tay còn sót lại giơ súng lên trời, tức giận nói:
- Con mẹ nó!
……..
Vạn hạnh trong bất hạnh chính là một địa ngục hỏa shotgun khác của Tô Bạch rơi ở cách hắn khoảng 2 mét, thế nhưng đáng tiếc, hiện tại Tô Bạch chỉ có một cánh tay.
Những thương thế bình thường, hoặc nói chính xác là thương thế ngoài da, Tô Bạch có thể dựa vào huyết thống của mình để khôi phục như cũ, thế nhưng loại vết thương cụt tay này, Tô Bạch không đủ sức để kích phát huyết thống khôi phục như cũ.
Dù sao đẳng cấp của huyết thống vampire trên người hắn không cao, may mắn hiện tại ít nhất huyết thống này có thể làm cho hắn không đến mức mất máu mà chết, thương thế của hắn rất nghiêm trọng, nhưng dưới điều kiện thiếu thốn thuốc men, hắn vẫn còn có thể tiếp tục sống.
Chẳng qua ngay khi Tô Bạch vừa đặt một địa ngục hỏa shotgun vào ngay bên hông mình, còn một địa ngục hỏa shotgun khác thì được hắn nắm chặt trong tay, Tô Bạch nhạy bén phát giác ra được nhiệt độ của sa mạc đột nhiên lên cao.
Trong hoàn cảnh của sa mạc, nhiệt độ dĩ nhiên là rất cao, nhưng hiện tượng nhiệt độ đột nhiên tăng cao vẫn rất rõ ràng, hiện tại cả người hắn giống như đang ở trong một cái hỏa lò.
Thậm chí trên da mặt còn có dấu vết bị phỏng.
Điều này quá khoa trương rồi.
Tô Bạch mấp máy đôi môi khô khốc, hận không thể khập khiễng đi lên sa mạc, hắn không đi tìm hai người kia, một là vì khoảng cách quá xa xôi, lấy tình hình và năng lực hiện tại của Tô Bạch, cùng với hành động trước đó của hắn, sẽ không có thính giả khác nào để ý đến hắn. Hai là, hai người kia hình như cũng đã thấy được Tô Bạch, sợ đến mức sớm chạy đi xa.
- Mẹ nó!
Tô Bạch vừa đi vừa chửi, nếu như trước đó hắn giết Trần Hân Di, sau đó chết đi, như vậy mọi chuyện đều kết thúc, nhưng hiện tại chuyện này là sao chứ, chính hắn tự biến mình thành một kẻ tàn phế, sau đó bị quy tắc của thế giới chuyện xưa này ném vào trong sa mạc.
Chẳng qua lúc này, có lẽ là do ánh nắng mặt trời gay gắt, hoặc là trước đó đã phát tiết hết cảm xúc trên người Trần Hân Di, con dã thú đã thức tỉnh trong người Tô Bạch dần dần trở nên yên tĩnh, hoặc nói đúng hơn, Tô Bạch vẫn không cam tâm, không cam tâm chính mình cứ như thế trở thành một người qua đường giáp, chết ở trong một sa mạc không chân thực.
Cho dù chết cũng phải vượt qua cảnh tượng này, ra đến bên ngoài giết người xong rồi chết.
Loại tư duy và tín niệm khác người này khiến cho Tô Bạch vẫn luôn kiên trì bước từng bước về phía trước.
Bởi vì giày da trực tiếp đi trên sa mạc cho nên lúc này đã rất nóng, hơn nữa còn tản ra mùi nhựa plastic bị đốt cháy khét, Tô Bạch có thể ngửi được mùi này.
Chỉ là hắn không thể đi chân đất, Tô Bạch vẫn tiếp tục đi giày, mặc dù đế giày đã hơi bị chảy nhựa.
Dựa theo kinh nghiệm ở dưới nước lần trước, nơi này hắn là có cửa sống.
Ánh mắt Tô Bạch không ngừng nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ những hạt cát vàng nóng hổi, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.
- Phù!
Tô Bạch mệt mỏi ngồi nghỉ ở dưới một cồn cát, cồn cát không cao, miễn cưỡng có thể che nắng, cát ở bên dưới cũng không quá nóng, nhưng ngồi một lúc lâu, Tô Bạch vẫn cảm thấy bắp đùi và mông mình bị thương tổn, chẳng qua hiện tại hắn thật sự có chút đi không nổi, nhất định phải nghỉ ngơi một lúc.
Địa ngục hỏa shotgun bị Tô Bạch dùng làm gậy để chống, dù sao hiện tại hắn đã mất đi một cánh tay, cả người không quen, bước đi không ổn định.
Tô Bạch nghỉ ngơi khoảng một phút, hắn thật sự không ngồi nổi nữa, nếu hắn còn tiếp tục ngồi ở đây, cái mông này của hắn sắp bị nướng chín rồi, chẳng qua ngay lập tức, Tô Bạch sững sờ, lúc địa ngục hỏa shotgun được rút từ bên trong cát ra, chỗ vị trí họng súng có hơi lạnh.
Tô Bạch đưa tay ra sờ một lúc, quả thật là hơi lạnh.
- Chẳng lẽ?
Tô Bạch lập tức một lần nữa nằm xuống, hai tay chống lên cát, cả người hắn đỏ bừng, thậm chí còn bắt đầu chảy máu, nhưng Tô Bạch hồn nhiên không chút để ý, hắn thậm chí còn trực tiếp cho tay vào bên trong cát, cát nóng bỏng trực tiếp làm thương tổn đến cánh tay Tô Bạch, có lẽ bàn tay còn đang vùi trong cát của Tô Bạch đã sớm bị bỏng, nhưng ở vị trí ngón tay của Tô Bạch, Tô Bạch thật sự chạm vào hơi lạnh.
- Đúng, không sai, cửa sinh nằm ngay dưới lớp cát.
Tô Bạch lập tức đem hai tay rút ra, cả cánh tay hắn đều là máu, nhưng máu không có nhỏ xuống mà chính là bởi vì hơi nóng của nơi này đã nhanh chóng khô đi, vết thương cũng bị thiêu đốt đến mừng kết thành những vết sẹo dữ tợn.
Tô Bạch cầm một địa ngục hỏa shotgun trong tay, hắn nhét họng súng vào bên trong, sau đó Tô Bạch bóp lấy cò súng.
- Pằng!
Đất cát bị nổ tung, cả người Tô Bạch cũng bị cát bắn trúng người, rất khó chịu nhưng không thể không chịu đựng.
Một hố cát nhỏ có bán kính khoảng hai mét xuất hiện, Tô Bạch nhảy vào, ở dưới hố cát có dấu vết ẩm ướt, là nước, hơn nữa còn rất lạnh, là nước đá.
Tô Bạch không chút do dự, tiếp tục bắn một phát súng vào hố cát đó.
- Pằng!
- Mình sẽ…
Tô Bạch chỉ kịp nói hai chữ này, cả người hắn rơi xuống, đại khái ở cách mặt cát khoảng hai mét trở xuống, bên dưới là một tầng băng, điều này căn bản trực tiếp phá vỡ tất cả những kiến thức mà con người ta đã biết về sa mạc, Tô Bạch vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn vốn cho rằng có thể lấy được ít nước ra, ai biết cả người đều ngã vào trong.
Cũng may nơi này không cao lắm, chỉ khoảng hơn mười mét, cả người Tô Bạch rơi vào trong nước đá, cái lạnh thấu xương lập tức lan ra khắp người Tô Bạch, trước đó cả người hắn đều cảm nhận được cảm giác bị lửa thiêu đốt, hiện tại Tô Bạch sắp đông thành người tuyết, đây quả đúng là trải nghiệm băng hỏa đan xen, vượt xa mấy loại cảm giác kích thích ở trong hội sở mang đến.
Tô Bạch lập tức hoán đổi sang trạng thái vampire, huyết thống vampire có thể chịu lạnh, nhưng không thể ngâm trong hoàn cảnh nước đá quá lâu.