Chương 245
Thiếu Mất Một Người
Cũng may, trong không gian đen thui, Tô Bạch thế mà tìm được một khối băng nổi, dĩ nhiên là rất lạnh, nhưng tóm lại so với việc trước đó ngâm mình trong nước đá còn thoải mái hơn.
Tô Bạch thở hổn hển, xung quanh hắn rất tối, không có bất kỳ ánh sáng nào, trước đó hố cát mà hắn dùng địa ngục hỏa shotgun để đào ra, có lẽ lúc này đã bị lấp đầy.
Mặc dù bây giờ rất lạnh, nhưng ít nhất so với cảm giác trước đó sắp bị nướng chín thì tốt hơn nhiều, ít nhất đợi ở chỗ này không đến mức lập tức xuất hiện nguy cơ sinh tử.
Tô Bạch sờ lên người, hắn tìm thấy được một hộp diêm, nhưng diêm đã sớm bị nước làm cho ướt, muốn đánh lửa là không thể, chung quanh không có chút ánh sáng nào khiến cho Tô Bạch sinh ra một loại cảm giác nguy cơ.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người, thật ra đến từ cái gọi là không biết.
Tay Tô Bạch giữ lấy tảng băng nổi, đụng vào mặt nước, hắn phát hiện ra mặt nước thế mà đang từ từ lưu động, tảng băng này cũng di động theo
Nếu như đang di chuyển, vậy thì dễ dàng hơn nhiều, ít nhất chính mình sẽ không bị vây ở chỗ này, ít nhất hắn còn một chỗ để đi.
Hơn nữa, đối với quy tắc trò chơi và tính tình của Phát Thanh Khủng Bố, Tô Bạch cũng coi như hiểu rõ, lúc này hắn rất bình tĩnh, dứt khoát nhắm mắt lại, bắt đầu điều chỉnh hô hấp của mình, dùng huyết thống Vampire đi vào một nửa trạng thái ngủ đông, một mặt là để bảo tồn nhiệt lượng trên người hắn, một phương diện khác là tiết kiệm sức lực.
……
Phía dưới thác nước có bảy tám người đang nằm đó, bụng của rất nhiều người đã phồng lên, hiển nhiên trước đó bọn họ đã uống quá nhiều nước, bởi vì họ rất khát.
Về cơ bản, trên người bọn họ đều có vết thương, nhưng không phải do ác chiến mà là bị bỏng.
Những người này tương đối gặp may mắn, thật ra thác nước này là một điểm trên sa mạc, lần này Phát Thanh Khủng Bố đưa 18 thính giả đến sa mạc, nếu như coi thác nước kia là tâm điểm để vẽ một hình elip thì bảy tám thính giả này được đặt ở tương đối gần đó, mà những người còn lại, bao gồm cả Tô Bạch thì được đặt ở hai điểm xa nhất của hình elip.
Trân Trân và Lưu Thao cũng xuất hiện trong đám người này, Lưu Thao không còn dáng vẻ cà lơ cà phất như trước, Trân Trân không còn có phong thái đại tỷ như lúc đầu, hiện tại hai người nằm ở trên bờ gần đầm nước mà thác nước chảy xuống, không ngừng thở phì phò.
Ánh nắng vẫn chói chang như thế, nhiệt độ của nơi này rất cao, thác nước không ngừng chảy, nhưng đầm nước này rất lớn, sẽ không chảy ra bên ngoài.
- Chuyện này không đúng, ở đây mới có 8 người, 10 người còn lại đều chết trên sa mạc rồi à?
Lưu Thao nói:
- Không đúng, điều này không phù hợp với tinh thần của trò chơi.
Trân Trân khẽ gật đầu, cô ta dùng sức thở ra một hơi, nói:
- Thật đúng là không phù hợp với tinh thần của trò chơi bỏ hiếu, quy tắc đầu tiên trong thế giới chuyện xưa này chính là phải khống chế số lượng người tử vong, cho nên nó mới quy định thính giả không thể giết chóc ở đây, người chết mỗi lần nhất định phải do bỏ phiếu để lựa chọn ra.
- Cho nên trước đó khi Tô Bạch muốn giết Trần Hân Di, xem như anh ta đã phá hủy quy tắc này, quy tắc lập tức tiến vào một cảnh tượng mới để ngăn cản Tô Bạch và Trần Hân Di đồng quy vu tận, bởi một khi thính giả chết không phải do quy tắc bỏ phiếu, như vậy không khí bỏ phiếu trong phòng hội nghị và tính kịch tích sẽ giảm xuống, đây không phải là thứ mà nó muốn thấy.
- Ha ha, đoán chừng chính nó cũng không dự đoán được Tô Bạch không tiếc mạng mình để đồng quy vu tận, thật đúng là kẻ điên.
Rất hiển nhiên, Lưu Thao cũng giống như Trân Trân, bọn họ chính là người bỏ phiếu cho Tô Bạch.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người che lấy bụng mình, sau đó bắt đầu kêu lên, sắc mặt của hai người Lưu Thao và Trân Trân cũng theo đó thay đổi, trong bụng bọn họ truyền đến cảm giác đau đớn, với cấp bậc và thực lực hiện tại của bọn họ, thật đúng là không chịu đựng nổi loại đau đớn này, bọn họ vô thức cuộn tròn người, cơ thể bắt đầu run rẩy, trong đầm nước xuất hiện ra những con trăn nước, dùng thân trăn của mình trói chặt những thính giả đang ở trên bờ không ngừng kêu rên, chậm rãi kéo về trong đầm nước.
Mặt khác, vào lúc này, từng con khỉ với bộ lông màu vàng có khuôn mặt dữ tợn bắt đầu từ trong cát chui ra, nâng những thính giả đã bị thiêu đốt đến mức hôn mê bất tỉnh lên, sau đó chui vào trong cát.
Thế nhưng trăn nước trong đầm lầy và những con khỉ vàng trong sa mạc lại có chút “chân tay luống cuống”.
Bởi vì,
Làm sao lại thiếu mất một người?
…..
Điều quan trọng nhất trong thế giới chuyện xưa này là cảnh tượng, cũng chính là khách sạn cũ kỹ này. Trong đó, phòng trong khách sạn, nhà ăn và phòng hội nghĩ chính là ba phần quan trọng nhất.
Bên cạnh đó còn có nhất nhiều cảnh tượng phụ thuộc khác, ví dụ như lần đầu tiên ở dưới nước, lần thứ hai ở sa mạc, so với sân khấu chính ở trong khách sạn, những sân khấu này có hơi không chân thực, rất nhiều điểm không phù hợp với lẽ thường, từ đó thấy được rõ thứ tự phân chia chính phụ.
Lúc này, ở trong một hang động, từng người đều bị treo trên vách đá, có một số người bị trăn trói, chẳng qua trăn đã chết, nhưng thân của nó giống như một chiếc dây thừng buộc chặt thính giả vào trên vách đá, đem những thính giả vốn dĩ đã bị đùa nghịch đến mức sắp hấp hối chế trụ lại.
Một phần thính giả còn lại thì bị khỉ ôm trên vách đá, tương tự như những con trăn nước, những con khỉ này cũng đã chết, cơ thể của chúng đã hóa đá, thi thể và vách đá gần như dung hợp vào nhau, cố định những người này lên vách đá.
Loại hình thức giam này thật đúng là mới lạ, đồng thời cũng rất thú vị, dĩ nhiên cũng rất đáng sợ.
Thời gian trôi qua, từng thính giả bắt đầu tỉnh lại, bọn họ giống như bị ép khô sức lực, ai nấy đều uể oải.
Trân Trân và Lưu Thao đều bị thân trăn trói buộc trên vách đá, hai người ở rất gần nhau, sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên mà hai người làm chính là nhìn xung quanh, đếm số người ở đây.
17 người.
Chỉ có 17 người.
Thiếu một người!
Trân Trân hé miệng, làm khẩu hình “Bạch”.
Lưu Thao khẽ gật đầu, anh ta hiểu Trân Trân muốn nói gì, ở đây thiếu Tô Bạch.
Đúng thế, thiếu duy nhất Tô Bạch.
Vào lúc này, hai người bọn họ đều cúi đầu xuống, trong lòng không cảm thấy gian nan như tình cảnh hiện tại, ngược lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Căn cứ vào kinh nghiệm, 18 người, hiện tại có 17 người ở đây, còn có một người không xuất hiện, như vậy chờ đến khi vòng bỏ phiếu thứ ba xuất hiện, người kia hẳn là sẽ có số phiếu cao nhất.
Ngay từ đầu, Triệu Chấn mù quáng ra tay với Tô Bạch, cho nên anh ta vinh dự là người đầu tiên được chọn để chết, còn Tiễn Lam, bởi vì cô ta bộc phát lòng tốt hoặc nói đúng ra là vì muốn đánh cược một lần, sau cùng bị những người mà cô ta đã giúp đỡ quay ngược đầu cho một kích bỏ phiếu mà chết.