Chương 246
Bệnh Tâm Thần
Trên cơ bản, trước mỗi lần bỏ phiếu sẽ xuất hiện một cảnh tượng, mà cảnh tượng này sẽ thay đổi theo nội dung cốt truyện, nội dung cốt truyện sẽ đem một người trong số đó trở thành một nhân vật nổi bật.
Mà người “nổi bật” này gần như chính là người bị bỏ phiếu cao nhất trong vòng bỏ phiếu tiếp theo, từ đó đi đến con đường chết.
Lần này người kia chính là Tô Bạch.
Trong lòng Trân Trân suy đoán, có lẽ hành động của Tô Bạch đã chạm đến phòng tuyến cuối cùng của thế giới chuyện xưa lần này, cho nên nó mới dùng phương thức như vậy để xử lý Tô Bạch. Thật ra, dựa theo cách nhìn của Trân Trân, Tô Bạch sống không nổi quá ba lần bỏ phiếu, có Lưu Thao, Trần Hân Di và cô ta, mỗi lượt bỏ phiếu đều tích chọn Tô Bạch, khiến cho Tô Bạch vẫn luôn đứng số 2, không ngừng hấp dẫn sự chú ý của những người khác, sớm hay muộn cũng sẽ đến lượt Tô Bạch mà thôi.
Việc này giống như hình thức quảng cáo vậy, một số quảng cáo tốn không ít tiền để chiếu liên tục trên tivi, nhìn bề ngoài có vẻ như rất lãng phí, nhưng trên thực tế, ở trong lòng người xem sẽ hình thành nên một loại tâm lý ám chỉ, về sau, khi người đó cần dùng đến loại sản phẩm này, nhìn thấy bên trong siêu thị bán, người đó sẽ có khuynh hướng mua của thương hiệu mà trước đó anh ta đã nhìn thấy trên tivi.
Điểm này, Tô Bạch hiểu rất rõ ràng, mấy tên thiểu năng vẫn luôn để hắn ở vị trí số hai, hắn đã hai lần xuất hiện ở vị trí bắt mắt đối với những thính giả khác, điều này đối với hắn mà nói, thật đúng là không ổn, cho nên đến sau cùng Tô Bạch mới có thể quá khích muốn đi tìm Trần Hân Di đồng quy vu tận, dù sao đi chăng nữa, trước khi chết kéo theo được một cái đệm lưng, hơn nữa cái đệm lưng này còn là kẻ đã bỏ phiếu cho mình chết, cũng tốt hơn việc sau khi bỏ phiếu, việc gì cũng không thể làm được, cứ thế lẻ loi chết đi.
Tất cả thính giả đều thức tỉnh, mọi người đều rất uể oải, trong đó có một nửa số người bị bỏng nghiêm trọng, bọn họ bị nhiệt độ trên sa mạc thiêu đốt, da thịt trên người họ gần như không có vị trí nào hoàn chỉnh, nhưng dù sao loại bị bỏng do nhiệt độ này cũng tốt hơn việc bị đốt trực tiếp, hơn nữa mỗi khi những người này ngất đi, ngay lập tức những con khỉ sẽ từ trong cát đi ra, lôi những thính giả này vào trong.
Tuy bọn họ còn sống, nhưng từng người đều có dáng vẻ giống như hấp hối, chẳng qua nói gì thì nói, thính giả không giống như người bình thường, bọn họ đều là những người liều mạng để sống, cho dù chỉ còn một hơi thở, bọn họ sẽ không ngừng tiếp tục giãy dụa.
Tất cả đều vì sống sót!
Rất nhiều thính giả bắt đầu dò xét xung quanh.
Mấy người thính giả bên phía Lưu Thao và Trân Trân, trên người bọn họ xuất hiện những vết xanh tím, môi của bọn họ đều biến thành màu đen, đây là biểu hiện của trúng độc, có lẽ điều bi thảm nhất trong cuộc sống chính là việc bạn đang sắp chết khát trên sa mạc, bỗng nhiên nhìn thấy một đầm nước trong veo, chẳng qua, trong nước… Có độc.
Độc tính rất mạnh, độc tính này có quan hệ với thính giả, thính giả có thực lực càng mạnh thì độc tính càng mạnh hơn, cho nên lúc này Lưu Thao và Trân Trân mặt ủ mày chau, không phải bọn họ giả bộ mà thật sự là như thế.
Trên vách đá có treo 17 người.
Phía dưới là con sông ngầm, nước trong này rất lạnh, bởi vì cho dù bọn họ bị treo ở bên trên, bọn họ cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh từ bên dưới không ngừng truyền đến, thậm chí còn có mấy tảng băng nổi xuất hiện.
Lúc này, người thứ 18 mà mọi người đang tự hỏi đã xuất hiện.
Khi tảng băng tương đối lớn trôi qua nơi này thì bị một tảng đá nhô ra chặn lại, làm cho tảng băng chấn động.
Trên người Tô Bạch đã kết thành một tầng sương mỏng, ngay lúc này đây, hắn nhàn nhã tỉnh lại. Tô Bạch mất khoảng nửa phút để giải phóng cơ thể mình khỏi trạng thái cứng ngắc, hai địa ngục hỏa shotgun, một thì được hắn buộc lại bên lưng, còn một cái khác thì được hắn nắm trong tay. Bởi vì trong quá trình trôi nổi, người hắn dần dần trở nên cứng đờ, cho nên, dù cho Tô Bạch có ngủ mê man rồi lại tiến vào giai đoạn ngủ đông thì khẩu súng này vẫn nằm trong tay Tô Bạch.
Tô Bạch chậm rãi từ tảng băng nổi bò ra ngoài, đi đến trên mặt đất, hắn đã bị mất một cánh tay, trên người có rất nhiều vết thương, lại thêm hình tượng lúc này của hắn, hoàn toàn giống với những người ăn xin quỳ gối ở dưới chân cầu rồi.
Nói thật lòng, Tô Bạch không tốt hơn mấy người bị treo trên vách đá là bao nhiêu, dù sao trước khi hắn đi vào trong cảnh tượng này, trước đó hắn và Trần Hân Di vẫn cùng một chỗ “tổn thương lẫn nhau”.
Chẳng qua hiện tại, ít nhất Tô Bạch có được tự do, mà những người trên vách đá đã sớm mất đi tự do.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, hai địa ngục hỏa shotgun vẫn còn ở trên người hắn.
- Đói quá, lạnh quá!
Tô Bạch lẩm bẩm.
Bây giờ chuyện mà hắn muốn làm nhất chính là ăn một bữa cơm, sau đó đi tắm nước nóng rồi nằm bẹp dí trên chiếc giường mềm mại, ngủ một giấc thật ngon.
Giết người,
Ừm,
Bỗng nhiên không hứng thú lắm.
Dù sao hiện tại chín hắn quá mệt mỏi.
Tô Bạch cầm súng gõ nhẹ lên đầu mình, trong lòng thầm mắng mình một tiếng thần kinh.
Không phải hắn vẫn luôn muốn giết người sao, hiện tại có 17 người treo trên vách đá làm bia sống cho hắn chọn, sao bỗng nhiên hắn lại lười đi giết người vậy?
Tô Bạch ngẩng đầu lên, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú, nhưng lại tràn đầy mệt mỏi.
Ánh mắt Tô Bạch bắt đầu đảo qua những người trên vách đá.
Lúc những người kia nhìn thấy ánh mắt hắn đều vô thức tránh đi, hiển nhiên trước đó hình ảnh Tô Bạch muốn cùng Trần Hân Di đồng quy vu tận đã khắc sâu vào trong đầu của bọn họ, khi đó Tô Bạch điên cuồng, thái độ của hắn chính là hồn nhiên không coi mạng mình ra gì, quả thật khiến cho những thính giả khác cảm thấy e sợ, hắn không cố kỵ gì, không để ý bất kỳ điều gì, không nhược điểm, không gì uy hiếp được hắn.
Khi ánh mắt Tô Bạch rơi vào trên người Trần Hân Di, Trần Hân Di lại mỉm cười với Tô Bạch, cô ta dường như đang nói, đến đi, nổ súng đi, trước đó chưa giết chết được cô ta, vậy thì lần này đến đi.
Nhưng Tô Bạch không nổ súng mà là tiếp tục rời ánh mắt của mình nhìn sang những người khác, lúc hắn nhìn về phía Lưu Thao và Trân Trân, ánh mắt hắn dừng lại lâu hơn một chút.
Trân Trân và Lưu Thao vô thức nín thở, hai người bọn họ rất khẩn trương, bọn họ sợ Tô Bạch bỗng nhiên thay đổi chủ ý không muốn liều mạng với Trần Hân Di nữa mà chính là cùng mình đồng quy vu tận! Bởi vì hai người căn bản không nắm giữ được suy nghĩ của Tô Bạch, có lẽ tâm trạng hiện tại của bọn họ rất giống với hòa thượng lúc trước.
Chẳng qua suy nghĩ hiện tại trong đầu Tô Bạch, 17 thính giả đang treo trên vách đá kia thật đúng là không thể nào hiểu được, bởi vì 17 người này đều là người bình thường, bọn họ rất lý trí, cho nên bọn họ không cách nào đi hiểu một kẻ tâm thần.
Hiện tại trong đầu Tô Bạch đang nghĩ đến, giết một người trong số họ xong, chính hắn cũng sẽ chết.
Thế nhưng hiện tại hắn rất muốn ăn một thứ gì đó, đi tắm nước nóng, sau đó nằm bẹp dí trên chiếc giường mềm mại rồi ngủ một giấc thật ngon.
Có chết hay không, là chuyện sớm hay muộn, nhưng hiện tại nếu như hắn chết, vậy hắn không hưởng thụ được những thứ đó nữa.
Được rồi.
Tô Bạch cầm súng lên.