Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 247 - Chương 247 Ăn Sáng

Chương 247

Ăn Sáng


Vào lúc này, trái tim của những người bị treo trên vách đá đều chậm mất một nhịp:


- Pằng!


- Pằng!


- Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!


“Khóa trói” trên người bọn họ đều được Tô Bạch dùng những viên đạn xa xỉ của địa ngục hỏa shotgun cắt ngang, tất cả mọi người rơi xuống, khôi phục lại tự do.


Mà lúc này, giống như Tô Bạch đoán, trong nháy mắt, khung cảnh xung quanh phát sinh biến hóa, mặt đất trong hang động lập tức biến thành nhà ăn của khách sạn.


Tô Bạch không quan tâm đến những ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu của những người khác, hắn đi đến lấy một đĩa đầy cơm chiên, cộng thêm mấy chiếc xúc xích nướng và một chai rượu vang đỏ, khập khiễng đi về phòng của mình.


Ngồi ở trong phòng, Tô Bạch ăn như hổ đói, sau đó hắn còn uống sạch chai rượu vang đỏ đắt tiền kia, cả người phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.


Tô Bạch đi vào trong phòng vệ sinh, dùng nước nóng để cọ rửa cơ thể và vết thương, tuy rất đau nhưng cũng rất dễ chịu.


Sau đó Tô Bạch cũng không lau người, trực tiếp nằm trên giường.


Rất nhanh,


Có tiếng ngáy nho nhỏ vang lên…


Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cho Tô Bạch không thể không mở mắt, Tô Bạch thức dậy, hắn nhìn thấy trên trần nhà xuất hiện một hàng chữ:


- Mời đến phòng hội nghị.


Tô Bạch đi ngáp một cái, cảm giác sau khi ăn uống no đủ, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật đúng là thoải mái, tinh thần sung mãn, ít nhất không giống như trước đó băng hỏa đan xen, lúc đó thật đúng là mệt mỏi. Trước đó, đầu tiên Tô Bạch phát bệnh tâm thần, cùng Trần Hân Di “tổn thương lẫn nhau” dẫn đến việc hắn bị trọng thương, sau đó hắn lại bị ném vào trong sa mạc và đầm băng, chịu đủ giày vò trong đó, chuyện này đối với thể xác và tinh thần mà nói là một loại tra tấn rất lớn.


Có đôi khi con người sẽ không thấy bản thân mình rốt cuộc cần gì, chỉ khi con người đã trải qua đả kích và giày vò, con người ta mới hoàn toàn hiểu ra chính bản thân mình cần gì, nhất là đối với những người ăn bữa nay lo bữa mai như thính giả mà nói,


Con sống,


Dường như là một chuyện thỏa mãn nhất.


Khi việc sống sót là một chuyện xa xỉ, bọn họ sẽ chợt phát hiện ra trong cuộc sống có rất nhiều thứ được gọi là theo đuổi và lý tưởng đều trở nên mong manh và bất lực.


Ví dụ như hiện tại Tô Bạch đã mất đi một cánh tay, ngoại trừ phàn nàn có hơi không tiện ra, hắn thật đúng là không quá để ý, nếu như sau khi nhiệm vụ kết thúc mà hắn còn sống, như vậy tất cả thương thế của hắn đều được khôi phục lại bình thường. Ngược lại, nếu như trước khi nhiệm vụ của hắn kết thúc, vậy thì lại càng không cần thiết để ý chuyện đó, chết rồi, ai còn quan tâm đến chuyện thiếu tay, thiếu chân làm gì, giống như thái giám sau khi chết đi cũng không chú trọng đến việc chôn thứ của quý của mình theo cùng, Tô Bạch không lập dị như thế.


Tô Bạch thay một bộ quần áo thoải mái, sau đó đi ra khỏi phòng của mình, trong hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của hắn, có gì đó hơi âm u.


Hắn đi qua nhà ăn trước, trong đó không có ai, có lẽ hắn ngủ quên mất, đến sau cùng, quy tắc của chuyện xưa “để cho bản thân hắn thức dậy”, đoán chừng những người kia đã sớm ăn sáng xong, đi đến phòng hội nghị rồi, chỉ còn thiếu một mình hắn mà thôi.


Tô Bạch không vội, lại càng không hoảng hốt, thậm chí còn cố ý cầm một ít bánh bao và xíu mại, thuận tiện lấy thêm một bịch sữa đậu nành, cứ như thế bưng một đống đồ ăn đi vào trong phòng hội nghị, hắn giống như lãnh đạo, một nhân vật quan trọng vào lúc cuối cùng mới xuất hiện,


Trong phòng hội nghị, 17 người còn lại đã ngồi xuống, khi Tô Bạch đi tới, gần như tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang Tô Bạch, quả thật nhân vật quan trọng nhất của lần bỏ phiếu thứ ba chính là Tô Bạch.


Ở trong lòng rất nhiều người, Tô Bạch đã giống như Triệu Chấn và Tiễn Lam rồi.


Tô Bạch bình thản ung dung, lần này hắn phát hiện ra Lưu Thao đã ngồi lên chỗ hắn luôn ngồi, Lưu Thao cũng không để ý đến Tô Bạch, anh ta cúi đầu giống như không nghe, không thấy bất cứ điều gì.


Được rồi, Tô Bạch dứt khoát ngồi lên phía trước, hắn sắp chết đến nơi, thế mà còn cướp chỗ của hắn, thật đúng là không có gia giáo, người tử tù trước khi bị tử hình còn có thể ăn một bữa cơm ngon, Lưu Thao thật sự là một tên gia hỏa hẹp hòi.


Tô Bạch vừa nghĩ vừa bày đồ ăn lên bàn họp.


Bên người hắn là thi thể của Tiễn Lam và Triệu Chấn, Triệu Chấn còn tốt một chút, dù sao cũng chỉ là đầu rơi xuống, Tiễn Lam thì tứ chi tách khỏi cơ thể, biến thành cây côn người, dáng vẻ thê thảm, ngay ở dưới hoàn cảnh này, Tô Bạch rất nhàn nhã ăn sáng.


Mùi thơm của thức ăn hòa quyện với mùi hôi tanh của máu tươi, ngược lại khiến khẩu vị của Tô Bạch trở nên tốt hơn, Tô Bạch rất hưởng thụ loại cảm giác này, ở trước mặt bao nhiêu người, bên cạnh mình là thi thể và đồ ăn nóng hầm hập, loại đãi ngộ này ở trong thế giới hiện thực rất khó có thể nghĩ đến, nhưng ở trong thế giới chuyện xưa, chuyện này có thể coi là bình thường như ăn cơm, chỉ là thế giới chuyện xưa này có hơi đặc thù, nghiêm cẩn và ngột ngạt, cho nên trong lúc nhất thời, hành động của Tô Bạch thật đúng khác người.


Quả thật có thể hiểu thành… Vò mẻ thì không sợ rơi nữa rồi.


Đều biết chính mình sắp phải chết, sao không ngông cuồng, tùy tiện một chút?


Sau khi ăn hết mấy cái bánh bao, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện ra chính mình không có ống hút, vậy sữa đậu nành này uống như thế nào đây?


Tô Bạch dùng móng tay đâm vào túi sữa đậu nành, một ít sữa đậu nành bắn ra, rơi xuống thi thể, Tô Bạch không đề ý, bắt đầu uống, dáng vẻ say sưa ngon lành.


Toàn bộ phòng hội nghị chỉ có tiếng nhấm nháp đồ ăn của Tô Bạch, Tô Bạch không có cố gắng hạ giọng, thậm chí còn giống như lúc bình thường Tô Bạch chậm rãi một mình ăn cơm, bởi vì từ sau khi cha mẹ hắn qua đời, hắn có thói quen một mình ngồi trên bàn cơm lặng lẽ ăn, vào lúc này, có lẽ hắn mới có thể buông xuống tất cả những kiềm chế của mình trước đó, giống như những người trẻ tuổi khác, tùy tiện một chút.


Mà quy tắc của thế giới chuyện xưa này vẫn rất nể tình, vẫn luôn chờ cho đến khi Tô Bạch ăn sáng xong, sau đó còn lau tay vào trên quần áo mình, mới bắt đầu để lộ ra bảng danh sách.


Tô Bạch không vội, càng không hoảng hốt, hắn cầm bảng danh sách trong tay, sau đó giơ lên cao, hấp dẫn ánh mắt của những người khác về chỗ mình.


- Ăn uống no đủ rồi lên đường, bỏ phiếu cho tôi đi, đúng lúc được giải thoát, những người anh chị em tốt, tôi không có ý gì khác, dù sao tôi cũng chỉ nhìn thoáng được, chúng ta đều là thính giả mà, không ai biết được khi nào mình chết, tóm lại trong tâm lý luôn có áp lực. Tôi chỉ nói một câu thôi, tôi chết cũng không sao, cho dù tôi làm quỷ, tôi cũng sẽ không buông tha cho cho các người.


Trong phòng họp, ngoại trừ giọng nói của Tô Bạch, không còn ai khác nói chuyện.


Chương 247

Bình Luận (0)
Comment