Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 248 - Chương 248 Ha Ha Ha Ha

Chương 248

Ha Ha Ha Ha


Trong lòng Lưu Thao nở nụ cười gằn, lúc này ở trong mắt anh ta, Tô Bạch đã là một kẻ không có đường lui, hắn biết lần này Tô Bạch nhất định phải chết không chút nghi ngờ, sẽ có rất nhiều người bỏ phiếu cho hắn, cho nên lúc này anh ta không cần thiết đi dệt hoa trên gấm làm gì, ánh mắt anh ta đảo qua người Trân Trân, Trân Trân giống như đúng lúc nhìn về phía Lưu Thao, trong nháy mắt, ánh mắt hai người giao nhau.


Ngay lập tức, Lưu Thao nhìn về phía Trần Hân Di, Trân Trân yên lặng gật đầu.


Theo như tình hình hiện tại, số phiếu của Tô Bạch vốn dĩ đã áp đảo, không cần thiết dệt hoa trên gấm, còn không bằng hiện tại tranh thủ giải quyết người phụ nữ bị đứt mất một chân đáng thương kia, dĩ nhiên sở dĩ cô ta đáng thương cũng không phải mọi người ức hiếp cô ta mà chính là do Tô Bạch ban tặng.


Lần bỏ phiếu này, Tô Bạch nhất định sẽ là người có số phiếu cao nhất, hiện tại nên đề cử ra người có số phiếu thứ hai thay thế cho Tô Bạch, để tạo cảm giác tồn tại cho người này rồi.


Lưu Thao và Trân Trân đều bỏ phiếu cho một người.


Rất nhiều người cũng bắt đầu bỏ phiếu, trong đó cũng bao gồm Trần Hân Di, Trần Hân Di cắn môi, không biết vì sao, cô ta có cảm giác nguy cơ.


Thật ra loại cảm giác này, nếu như suy nghĩ tinh tế một chút cũng có thể phân tích ra nguyên nhân.


Bởi vì… Cô ta quá chói mắt.


Quy tắc trong trò chơi bỏ phiếu này chính là súng bắn chim đầu đàn, cho nên người không biết cách che giấu mình như Triệu Chấn hay Tiễn Lam đều có kết cục là chết, ở chỗ này, tận lực loại bỏ đi cảm giác tồn tại của bản thân mình mới là cách để sống sót, nhưng ngày đó Tô Bạch đi tìm cô ta, hai người ầm ĩ một trận, rất nhiều người đã có ấn tượng sâu với cô ta, hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra được thực lực của cô ta, thậm chí còn từ những gì Tô Bạch đã nói, nhìn ra được tâm cơ của Trần Hân Di.


Trần Hân Di ngồi ở vị trí trung tâm, Lưu Thao và Trân Trân vẫn luôn ngồi ở phía sau, cho nên Trần Hân Di không nhìn thấy bọn họ, thế nhưng cô ta có thể khẳng định, sau khi hại chết Tô Bạch, người tiếp theo bọn họ muốn ra tay là mình.


Cầm danh sách trên tay, Trần Hân Di suy nghĩ một chút, ngòi bút của cô ta ở dưới bức ảnh của Tô Bạch do dự thật lâu, cho dù như thế nào, cô ta đã chuẩn bị tốt tâm lý làm nền cho Tô Bạch, thậm chí là loại chuẩn bị chết như Tô Bạch.


Dù sao Tô Bạch đã muốn chết, vậy thì cô ta nên cho hắn thêm một phiếu.


Trước ngực Trần Hân Di bắt đầu chập trùng, cô ta cắn răng, tích vào ảnh của Tô Bạch, cho dù thế nào, Tô Bạch, anh vẫn nên đi trước đi, dù sao anh cũng đã chuẩn bị xong, không phải sao?


Đối với dáng vẻ tùy tiện của Tô Bạch, phần lớn mọi người đều không thích ứng được với cục diện này, hai vòng bỏ phiếu trước đó đều có không khí nghiêm túc, lần này bị Tô Bạch làm như thế liền có chút dở dở ương ương, không giống như đang chọn ai đi chết, càng giống với bỏ phiếu chọn bí thư, người nào trúng cử có thể thăng quan phát tài, vì thế bắt đầu vận động bỏ phiếu cho mình.


Tô Bạch buông bảng danh sách xuống, dáng vẻ khoa trương nhìn xung quanh, hắn không chút do dự xoay người, tích vào ảnh Trần Hân Di.


Ngay sau đó, bảng danh sách biến mất vào mặt bàn, đoán chừng một phút sau, kết quả bỏ phiếu sẽ có.


Lần này Tô Bạch trở nên yên tĩnh hơn nhiều, hắn yên lặng ngồi trên ghế, tay đặt ở trên đầu gối.


Nói thật lòng, lần này nước đến chân, chính mình nói có thể thản nhiên đi chịu chết, dĩ nhiên là không có khả năng, nếu như dứt khoát để cho hắn và những liệt sĩ đổi chỗ, Tô Bạch còn cảm thấy dễ chịu một chút, hy sinh bản thân, ít nhất lúc chết đi còn có thể không ngừng nói với bản thân mình đây là hy sinh vì quốc gia vì dân tộc, nhưng kiểu chết này lại quá oan uổng, quá nhàm chán.


Tô Bạch vô thức đưa tay lên sờ hai địa ngục hỏa shotgun ở bên hông mình. Tô Bạch đang do dự không biết lúc này có nên ra tay một chút không, nhưng ngay sau đó hắn lại từ bỏ, bữa sáng hắn ăn hơi nhiều, nếu làm loại vận động kịch liệt sẽ không tốt cho dạ dày.


Hơn nữa, hắn không thể ở trong phòng hội nghị cầm hai khẩu súng rồi hô to: Chết đi, chết đi… để giết toàn bộ người trong này, hắn chỉ có thể giết chết một người, như vậy thật đúng là không hết giận, chưa đã nghiền.


Lúc này Tô Bạch không nghĩ đến quá nhiều thứ, chỉ khi nghĩ đến tiểu gia hỏa, nếu như sớm biết mình đi vào thế giới chuyện xưa, trước đó hắn nên làm tốt chuẩn bị chia tài sản và chuyển nhượng, giống như cha mẹ của hắn trước kia vậy, bọn họ để lại một sản nghiệp lớn và một chế độ quản lý không thể tốt hơn.


Bỗng nhiên ánh mắt Tô Bạch hơi nheo lại, hắn giống như nghĩ đến thứ gì đó, nhanh chóng trở lại bình thường, bây giờ nghĩ đến những thứ đó đã không còn có ý nghĩa gì nữa.


Cuối cùng.


Ghi chép bỏ phiếu xuất hiện.


Tô Bạch đợi ba giây mới đưa tay ra cầm tờ giấy trước mặt mình, hắn liếc thoáng qua, sau đó bỗng nhiên Tô Bạch vỗ bàn.


- Ha ha ha ha…


Tô Bạch chậm hơn mọi người ba giây mới đi nhìn tờ giấy kia, cho nên phần lớn thính giả đều đã nhìn thấy kết quả bỏ phiếu trước Tô Bạch.


Lúc đầu Lưu Thao không chút lo lắng, anh ta cảm thấy số phiếu của Tô Bạch nhất định sẽ đứng đầu, anh ta chỉ muốn nhìn xem lần này Trần Hân Di sẽ có bao nhiêu phiếu, có lẽ sẽ có tới 4 – 5 phiếu, thậm chí là còn cao hơn, khoảng 6 phiếu gì đó.


Con người đều ích kỷ, hơn nữa còn có loại bản năng sớm tiêu diệt người mang đến uy hiếp cho chính mình, đồng thời nếu như lần này người mà anh ta chọn không có số phiếu cao nhất thì lần bỏ phiếu tiếp theo, có rất nhiều khả năng anh ta sẽ vẫn tiếp tục bỏ phiếu cho cô ta, bởi vì anh ta cảm thấy, dù sao mình đã ra tay với cô ta, nếu như cô ta không chết, như vậy rất có khả năng, cô ta sẽ quay lại trả thù chính mình, tuy Trần Hân Di không biết ai bỏ phiếu cho mình.


Chẳng qua, lúc nhìn thấy kết quả bỏ phiếu, cả người Lưu Thao sững sờ.


Số phiếu của Tô Bạch rất cao, 8 phiếu, nhưng còn một người khác có số phiếu cao hơn Tô Bạch, đó chính là Trần Hân Di, cô ta có 9 phiếu.


Chết tiệt! Số phiếu của Tô Bạch còn thấp hơn Trần Hân Di!


Làm sao có thể!


Lưu Thao hít sâu một hơi, dùng sức dụi mắt, anh ta cho rằng mình hoa mắt, anh ta hiểu chuyện này là không thể nào.


Trân Trân mở to hai mắt ra nhìn, cô ta không thể nào tin được kết quả đang bày ra trước mắt mình, số phiếu của Tô Bạch thấp hơn Trần Hân Di, đây là vì sao chứ?


Thật ra, Trân Trân hiểu rõ đây là vì sao, bởi vì quá nhiều người thông minh… Nhưng sự thật đã cho bọn họ, bao gồm cả Trân Trân một cái tát vang dội.


Đôi khi có quá nhiều người thông minh ở chung một chỗ không phải là chuyện tốt gì, mỗi người đều có suy tính của mình, mỗi người đều có những cân nhắc lâu dài cho riêng mình, mà một đám người với dáng vẻ này tụ cùng một chỗ tạo thành ảnh hưởng, rất dễ dàng biến thành…


Tự cho là thông minh.


Chương 248

Bình Luận (0)
Comment