Chương 249
Tiên Thi
Không ít người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi với kết quả bỏ phiếu này, phần lớn mọi người, đều đưa ra lựa chọn giữa hai người Tô Bạch và Trần Hân Di, ngoài hai người đó ra, chỉ có Tần Dương “đạt được” 1 phiếu, không biết vì sao, ở mỗi một vòng bỏ phiếu, Tần Dương đều có cố định một phiếu.
Lúc Tô Bạch vỗ bàn cười, bầu không khí trong phòng hội nghị từ ngột ngạt chuyển sang sụp đổ, một người phụ nữ đứng lên.
Cô ta chính là Trần Hân Di.
Lúc này ánh mắt của Trần Hân Di mang theo phẫn nộ, cô ta không nổi giận với Tô Bạch, bởi vì cô ta rõ ràng, nếu như chỉ có một mình Tô Bạch bỏ phiếu cho cô ta, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến cục diện, mà là những kẻ tự cho mình là đúng, cho rằng số phiếu của Tô Bạch chắc chắn sẽ đứng đầu, là những kẻ khi một cây đinh còn chưa kịp nhổ đi đã bắt đầu hướng tầm mắt sang một cây đinh khác.
Tô Bạch dùng bàn tay còn lại của mình gãi đầu, sau đó xoay người nhìn về phía Trần Hân Di, hắn đang chờ mong tiết mục sau đó sẽ diễn ra như thế nào.
Ừm, chính là Trần Hân Di chết như thế nào.
Đối với chuyện này, quy tắc của thế giới chuyện xưa luôn rất sáng tạo.
Trong tay Trần Hân Di xuất hiện một chiếc roi da màu tím, cô ta muốn phát tiết, cô ta muốn đánh người, nhưng lúc cô ta rút roi ra, Trần Hân Di phát hiện cô ta đã không còn cách nào khống chế cơ thể mình nữa, roi da của cô ta bắt đầu tự mình vung lên, sau đó đánh vào người cô ta.
Đau! Đau quá!
Roi da không ngừng quật xuống, thân thể Trần Hân Di biến dạng, phần thịt và xương bắt đầu tách ra, thế nhưng chiếc roi da kia vẫn tiếp tục đánh xuống, rất nhanh Trần Hân Di đã bị đánh chết tươi, chẳng qua chiếc roi vẫn không biết mệt mỏi quật xuống.
Đến cuối cùng, Trần Hân Di còn đứng ngay tại chỗ nhưng trên người cô ta chỉ còn lại khung xương, vào lúc này da thịt trên người cô ta đều tách rời, chồng chất rơi trên mặt đất.
So với kiểu chết của Tiễn Lam, kiểu chết của Trần Hân Di càng thêm kích thích, thậm chí còn khiến cho Tô Bạch nảy sinh cảm giác hưng phấn, lúc roi da liên tục đánh xuống, Tô Bạch vô thức vung vẩy tay mình, giống như một thiếu niên tự kỷ đang tưởng tượng chính mình nắm giữ chiếc roi da kia.
Có người bắt đầu không chịu đựng được loại cảnh tượng tiên thi này, rời khỏi phòng hội nghị, vòng bỏ phiếu thứ ba đã kết thúc, nơi này lại có thêm một thi thể, mùi máu tươi lại thêm nồng nặc hơn, khiến cho người ta không cách nào tiếp tục chờ đợi ở đây.
(Tiên thi: lấy roi đánh thi thể).
Đến sau cùng, trong phòng hội nghị chỉ còn có Tô Bạch và một người đàn ông khác, nhìn roi da tiếp tục đánh xuống, chậm rãi cạo đi những mảnh thịt vụn còn sót lại trên bộ xương của Trần Hân Di.
Còn một ít sữa đậu nành, Tô Bạch lơ đễnh cầm lên uống nốt những giọt cuối cùng, sau đó hắn rút một điếu thuốc, châm lửa.
Đây dường như là một loại đãi ngộ đặc biệt đối với hắn, sau khi đi vào thế giới chuyện xưa này, Tô Bạch còn chưa nhìn thấy những người khác có thuốc, nhưng chính bản thân hắn lại có, hơn nữa trong mỗi chiếc áo choàng dài treo trong tủ quần áo của hắn đều có để một bao thuốc lá kiểu cũ.
Tô Bạch thậm chí còn có một loại suy đoán, liệu đây có phải là phần thưởng mà Phát Thanh Khủng Bố dành cho hắn, sau khi hắn đã làm xong nhiệm vụ hiện thực hay không?
Phát Thanh Khủng Bố nhìn thấy hắn vất vả giúp đỡ làm nhiệm vụ hiện thực, sau đó ban thưởng quyền được tự do hút thuốc lá trong thế giới chuyện xưa?
Còn có một tên khác cũng biến thái như hắn, cùng thưởng thức cảnh tượng này, Tô Bạch biết tên người đàn ông này, anh ta tên là Tần Dương.
Một người đàn ông có dáng dấp bình thường, không có gì nổi bật, một gia hỏa khiến cho người ta nhìn qua một lần, lần hai gặp lại hoàn toàn không ấn tượng gì, loại người này lăn lộn ở chỗ làm việc là đáng thương nhất, hoàn toàn là bị xem nhẹ, là nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
- Người anh em, anh còn thuốc không?
Tần Dương chào hỏi Tô Bạch.
Đúng thế, lần trước Lưu Thao cũng xin thuốc hắn, lần này Tần Dương cũng vậy, điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy thú vị, không ngờ thuốc lá mà Phát Thanh Khủng Bố cho hắn còn có tác dụng đi ngoại giao?
Tô Bạch đặt mấy điếu thuốc lá ở trên mặt bàn.
Tần Dương đi tới, ngậm một điếu thuốc vào trong miệng, còn hai điếu thuốc khác thì được anh ta kẹp ở trên lỗ tai, sau đó ngón tay anh ta nhẹ nhàng lướt qua, điếu thuốc bên trong miệng anh ta được châm lửa.
- Vẫn còn tiếp tục.
Tần Dương xoay người, nhìn về phía Trần Hân Di vẫn tiếp tục bị tiên thi.
- Có lẽ ngày mai lúc nhìn thấy cô ta, khung xương của cô ta sẽ đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi, tinh khiết, tự nhiên, trong suốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.
Tần Dương bắt đầu hình dung.
Lúc Tô Bạch nghe thấy anh ta nói những lời này, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác nhìn thấy người cùng chung lý tưởng, biến thái và bệnh tâm thần thường có nhiều điểm giống nhau.
- Đi thôi, không xem nữa, không ý nghĩa gì.
Tô Bạch đứng lên, chuẩn bị rời đi.
- Chuyện ngày hôm qua anh làm khiến cho tôi cảm thấy rất sung sướng.
Tần Dương nói phía sau Tô Bạch:
- Cho nên hôm nay tôi cố ý bỏ phiếu cho cô ta mà không phải là anh.
- Cảm ơn người anh em, lần này không chết, lần sau ở thế giới hiện thực, tôi nhất định mời anh uống rượu.
Tô Bạch xua tay, đi ra khỏi phòng hội nghị, còn Tần Dương, anh ta vẫn tiếp tục đứng ở trong đó nhìn một tác phẩm nghệ thuật sắp được hình thành ở ngay trước mặt mình.
Trong nhà ăn có mấy người đang ăn cơm, dù sao buffet trong này liên tục được đổi mới với một tần suất rất nhanh, hơn nữa đồ ăn ở đây khá ngon miệng, cho nên bất cứ khi nào muốn ăn đều có thể tới.
Tâm trạng của Tô Bạch rất tốt, hắn cầm một chai bia, một hơi uống sạch, sau đó không quan tâm đến ánh mắt của mấy người đó, tự mình về phòng.
Trên hành lang không có ai, có lẽ mọi người đều đã trở về phòng của chính mình, trải qua lần “trở về từ cõi chết”, Tô Bạch càng cảm thấy mình nên tranh thủ thời gian hưởng thụ, đó mới là một chuyện tốt đẹp nhất, hơn nữa áp lực tâm lý trong người hắn đã được giải tỏa rất nhiều, có lẽ trong thời gian ngắn, xác suất hắn tái phát bệnh tâm thần là không lớn.
Bây giờ vấn đề lớn nhất mà hắn gặp phải chính là, lần này rõ ràng có mấy người khẳng định số phiếu của hắn là cao nhất, cho nên bỏ phiếu sớm một vòng cho Trần Hân Di, để cho cô ta có cảm giác tồn tại cho vòng tiếp theo. Nhưng vòng thứ tư này, bọn họ sẽ không phạm sai lầm ngu ngốc như thế nữa, bọn họ sẽ dứt khoát bỏ phiếu cho hắn, vòng bỏ phiếu tiếp theo này, hắn thật đúng là dữ nhiều lành ít, chẳng qua, quan tâm nó làm gì.
Đúng lúc Tô Bạch đi ngang qua cửa phòng của Trần Hân Di, phòng của hắn ở phía trước, Tô Bạch bỗng nhiên dừng bước.
Hình ảnh Trần Hân Di vừa mới bị tiên thi xuất hiện trong đầu Tô Bạch, sau đó Tô Bạch nghĩ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy, không, là lần đầu tiên thật sự tiếp xúc với Trần Hân Di là khi nào!
Đó chính là lúc ở trong vòng Triệu Chấn!
Khi đó, Trần Hân Di đang trốn trong tủ treo quần áo của Triệu Chấn!