Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 250 - Chương 250 Da Người

Chương 250

Da Người


Trong lúc vô thức, tâm tư của Tô Bạch bắt đầu lơ lửng không cố định, hắn dường như đã bắt được một điểm mấu chốt nhưng cuối cùng vẫn là một mảnh sương mù.


Chẳng qua, Tô Bạch quan sát trước và sau mình, sau khi phát hiện ra không có người nào, Tô Bạch chuyển động tay nắm cửa, đi vào phòng của Trần Hân Di.


Phòng của Trần Hân Di rất giống với phòng của Triệu Chấn, trên thực tế, tất cả các phòng trong khách sạn đều có bố trí như nhau, chỉ có số đo quần áo là khác nhau, ví dụ như Triệu Chấn, vóc dáng anh ta thấp, cho nên quần áo của anh ta tương đối nhỏ.


Tô Bạch không hứng thú đi xem chăn màn hoặc là nơi khác của Trần Hân Di, hắn đứng trước tủ quần áo của cô ta.


Tô Bạch hít sâu một hơi, nhìn tủ quần áo phía trước mặt mình, hắn luôn cảm thấy mình sẽ phát hiện ra được thứ gì đó, thế nhưng hình như hắn lại sợ phát hiện ra thứ này.


Một loại cảm xúc rất mâu thuẫn.


Thế nhưng không có đạo lý không mở, đúng không?


Tô Bạch vươn tay mở tủ quần áo ra, bên trong có rất nhiều trang phục, nam nữ đều đủ, điểm này không có gì kỳ lạ, bởi vì trong tủ quần áo của Tô Bạch cũng có mấy bộ quần áo của nữ, có lẽ đây có thể coi như Phát Thanh Khủng Bố quan tâm đến đam mê của một số người.


Chỉ là quần áo được treo trong tủ Trần Hân Di, độ lớn nhỏ hình như không tương đương.


Có một số bộ quần áo khá lớn, có một số bộ lại có số đo hơi nhỏ, Tô Bạch nhíu mày lật qua, trong lòng suy đoán có phải người phụ nữ mặc bất kỳ một loại trang phục nào, cho dù to nhỏ đều thể hiện ra được sức hút của cô ta hay không?


Chẳng qua lúc Tô Bạch nhớ đến bộ quần áo ngày đầu tiên Trần Hân Di mặc, cánh tay đụng vào thanh nẹp tủ quần áo của Tô Bạch bỗng run lên, ngay sau đó, trước mắt hắn xuất hiện một tấm da người từ trong tủ quần áo rơi xuống chân Tô Bạch.


Tô Bạch nhặt tấm da người này lên, tấm da người này rất mềm mại bóng loáng, cũng rất nhẵn mịn, xúc cảm quả thật không tồi, so với búp bê bơm hơi còn tốt hơn nhiều, chỉ là khi Tô Bạch lật tấm da người này lên, hắn phát hiện gương mặt kia đã bị xé rách, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng gì.


Tô Bạch hơi nhíu mày, hắn đặt tấm da người này ở trước mũi để ngửi, không có mùi gì đặc biệt, chỉ có mùi mồ hôi thoang thoảng, mũi của Tô Bạch cũng không phải là mũi chó, không phân biệt được đây là mùi mồ hôi của nam giới hay nữ giới.


Sau đó, Tô Bạch đem tấm da người này trải rộng trên giường.


Tô Bạch muốn thông qua hình thể để nhìn xem đây rốt cuộc là nam hay nữ, thế nhưng những bộ vị trọng yếu trên cơ thể thế mà đều đã bị tiêu hủy, hơn nữa tấm da người này rõ ràng đã mất đi lực đàn hồi, chỉ cần hơi dùng sức kéo một chút, nó bắt đầu rách ra.


Đây là một thứ phế phẩm, một manh mối không có quá nhiều giá trị.


Chỉ là tấm da người này có ý nghĩa gì?


Đây là đồ của Trần Hân Di hay là của người khác?


Tấm da người này rốt cuộc có thể làm gì? Có thể cải trang thành dáng vẻ của người khác sao?


Dù sao cửa của căn phòng này không thể khóa, bất kỳ ai đều có thể vào, nếu như dựa theo ấn tượng ban đầu mà suy đoán đây là đồ của Trần Hân Di, rất dễ dàng đi lạc lối.


Nhưng tấm da người này có ý nghĩa gì, vì sao nó lại ở trong phòng của Trần Hân Di?


Sau khi Tô Bạch treo lại trang phục, cất tấm da người, hắn mở cửa phòng Trần Hân Di ra, sau khi chắc chắn bốn phía vắng lặng, hắn đi ra ngoài, đi về phòng của mình.


Trong phòng không có tivi, cũng không có wifi, trên thực tế nơi này rất nhàm chán, Tô Bạch nằm trên giường, hắn đặt tấm da người kia ở ngay bên cạnh, trong đầu đang suy nghĩ về những chuyện này, nhưng ai biết được, chỉ suy nghĩ một lúc, thế mà Tô Bạch lại ngủ thiếp đi, giống như là ngủ gật.


Chờ đến lúc Tô Bạch tỉnh lại nhìn đồng hồ treo tường, hắn phát hiện ra mình đã ngủ một tiếng, ban ngày ngẫu nhiên lén chợp mắt một chút, thật đúng là việc làm thú vị, chẳng qua Tô Bạch rõ ràng, ngày hôm nay hắn ngủ không được bao lâu.


Dựa theo quy tắc của thế giới này, nó chắc chắn sẽ sắp xếp một cảnh tượng mới cho ngày hôm nay.


Dĩ nhiên hiện tại Tô Bạch thật sự hy vọng nó có thể sắp xếp một cảnh tượng khác, bởi điều đó có nghĩa Tô Bạch còn có cơ hội chuyển mình, hơn nữa “sân khấu” này nhất định phải thật khẩn trương và kích thích.


Nếu không một khi bình an vượt qua, chờ đến ngày mai, hắn vẫn là ứng cử viên “sáng giá” nhất, ở trong cùng một việc, sẽ không có người nào lại tự cho mình là thông minh nữa, nếu không, đó không còn là thông minh, mà chính là ngu ngốc.


Lúc Tô Bạch chuẩn bị đi đến nhà ăn, ăn chút gì đó, bên cạnh hắn bỗng nhiên có gió nổi lên, ngay sau đó cảnh tượng thay đổi, trước mặt Tô Bạch không phải là cánh cửa kia nữa mà chính là hang động.


Bốn phía hang động thông suốt, xung quanh chỗ Tô Bạch đứng có gần 8 lối đi, giống như là để cho thính giả ngẫu nhiên lựa chọn một con đường, đỉnh đầu là vách đá, thế nhưng bên trên những tảng đá đó dường như có điểm sáng, nó không quá sáng nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, nhưng vẫn mang đến một loại cảm giác tối tăm.


- May mà lần này không phải là biển hay sa mạc gì đó.


Tô Bạch tự mình lẩm bẩm, hoàn toàn chính xác, hai cảnh tượng trước đó quá mức giày vò người, dĩ nhiên lần này đoán chừng quy tắc của thế giới chuyện xưa vì đề phòng thính giả không chống đỡ được, cho nên mới lựa chọn một nơi có “tình người” hơn, tuy nơi này rộng, ánh sáng yếu ớt, nhưng ít ra không cần phơi gió phơi nắng, mấy thính giả khác, người thì bị bỏng chưa khỏi hẳn, người thì vẫn còn dư độc chưa tan hết, tạm thời không chịu được những hoàn cảnh quá tàn khốc.


Tô Bạch không vội vã lựa chọn một hang động để đi vào mà chính là từ trong túi lấy ra một hộp diêm, sau đó hắn bắt đầu đốt diêm lên, để ở trước cửa hang, nhìn ngọn lửa đung đưa.


Quả nhiên chỉ có một cái hang động là có gió thổi qua, ngọn lửa trên que diêm rõ ràng lệch đi.


Tô Bạch ném diêm xuống mặt đất, đi vào trong hang động đó.


Đường trong đó không dễ đi, rất gập ghềnh, có nơi phải dịch một tảng đá lớn mới có thể đi qua.


Tuy có chút giày vò nhưng may mắn không có nguy hiểm gì, mãi cho đến khi phía trước xuất hiện ánh sáng, nói đúng hơn là một cánh cửa ánh sáng, Tô Bạch đưa tay ra, cả người hắn bị hút vào trong chiếc cửa ánh sáng đó, trong nháy mắt, Tô Bạch phát hiện ra mình còn đang đứng ở trong phòng.


WTF!


Tô Bạch có chút không biết làm sao… Cái quỷ gì thế?


Lần này cứ thế mà vượt qua?


Tô Bạch thật đúng là có loại cảm giác không biết nói gì, nếu như “sân khấu” này cứ thế qua đi, hắn và những thính giả khác không đụng độ, làm sao hắn còn có cơ hội chuyển mình?


Chẳng lẽ quy tắc trong thế giới chuyện xưa này cảm thấy hắn chết đi tương đối tốt, cho nên mới thiết kế ra một hoàn cảnh đơn giản như vậy, giống như mời thính giả sau khi ăn xong thì đi tản bộ, sau đó nên làm gì thì làm cái đó, bỏ phiếu cho tên giả hỏa đáng ra nên chết từ lần trước xong rồi lại nói.


Hiện tại trong đầu Tô Bạch chỉ có một loại giải thích này.


Chương 250

Bình Luận (0)
Comment