Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 251 - Chương 251 Mặt Khác Của Trò Chơi Bỏ Phiếu

Chương 251

Mặt Khác Của Trò Chơi Bỏ Phiếu


Lúc hắn cần một hoàn cảnh mang đến kích thích cao độ, kết quả lại xuất hiện một cảnh tượng giống như đùa, thật đúng là quá giống lừa đảo.


Hiện tại Tô Bạch chỉ có thể đi tắm rồi ngủ, chờ đến vòng bỏ phiếu hôm sau thì lên đoạn đầu đài.


Dĩ nhiên, nếu như Tô Bạch cảm thấy quá nhàm chán, trong lúc ngủ, hắn có thể mơ đến cảnh tượng mình chết như thế nào sau khi bị bỏ phiếu cao nhất, mỗi lần nhìn thấy một thính giả khác tử vong theo quy tắc của thế giới chuyện xưa này, hắn đều cảm thấy kích thích.


Được rồi, sắp đến lượt hắn, hắn có thể đi thể nghiệm một lần.


Tô Bạch đi vào trong nhà vệ sinh, vốc nước tạt vào mặt mình, sau đó Tô Bạch nhìn chính mình trong gương, hai tay xoa bóp trên mặt mình, cười nói.


- Hiện tại thật hy vọng mình phát bệnh, ừm, phát bệnh đi, phát bệnh đi, sao hiện tại lại không phát bệnh, mẹ nó chứ!


Sau khi lảm nhảm một mình, Tô Bạch mở cửa phòng mình ra, bên ngoài hành lang không có ai, Tô Bạch cũng không coi ai ra gì, hắn đi đến nhà ăn, nơi này cũng không một bóng người.


Mãi cho đến khi Tô Bạch lấy đồ ăn sáng và nước uống xong, chuẩn bị ngồi xuống, vẫn không ai đến.


Xung quanh an tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy có chút lạnh.


Tô Bạch bỗng nhiên bỏ lại đồ ăn rồi xông ra ngoài, hắn mở từng cửa phòng ra,


Không có ai,


Không có ai,


Không có ai,


Vẫn không có ai!


- Mẹ nó… Đây là ý gì.


Tô Bạch gãi đầu, sau đó hít sâu một hơi.


Chẳng lẽ những người khác vẫn còn đang ở cảnh tượng trong hang động chưa có đi ra, chính mình cứ như thế vô cùng đơn giản rời khỏi nơi đó?


Hiện tại trong khách sạn này chỉ có một mình hắn?


Còn có một chỗ chưa có kiểm tra, Tô Bạch nhanh chóng chạy đến nhà ăn, sau đó từ chỗ nhà ăn đi tới cửa phòng hội nghị.


Cửa phòng hội nghị vẫn luôn đóng kín, bình thường phải dùng tay đẩy ra mới có thể mở ra được, lúc này trong phòng hội nghị không ngừng truyền đến tiếng roi da đánh xuống, hiển nhiên tác phẩm nghệ thuật kia vẫn chưa được gia công xong.


Tần Dương đã nói có lẽ phải đợi đến lần bỏ phiếu sau, thi thể của Trần Hân Di mới có một tạo hình hoàn chỉnh, khi đó cả bộ xương đều trở nên trắng sáng long lanh không tỳ vết. Xem ra trước kia Tần Dương đã không ít lần làm ra những tác phẩm biến thái. Trong thế giới hiện thực, có lẽ Tần Dương cũng là một tên gia hỏa có khẩu vị nặng, bình thường những kẻ biến thái đều có dáng dấp rất phổ thông, tính cách không có gì nổi bật, ví dụ như một số hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn, ở trước mặt bạn bè, hàng xóm, bọn họ vẫn là những người hết sức bình thường, mãi cho đến khi sự tình bị đưa ra ánh sáng, đám người sống cùng với những tên hung thủ rất nhiều năm này mới vừa cảm thấy tê dại cả da đầu, vừa cảm thấy không tưởng tượng nổi.


Đối với tác phẩm nghệ thuật này, Tô Bạch vẫn rất chờ mong, nhưng không biết vì sao, lúc này gần như chỉ có một mình hắn trong khách sạn, trong hoàn cảnh trống rỗng này, chợt nghe thấy tiếng roi da từ trong phòng hội nghị truyền đến, luôn khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác âm trầm, tiếng roi da giống như tiếng con lắc của đồng hồ treo tường, đang không ngừng nhắc nhở chính mình về thời gian quỷ môn quan mở ra, càng không ngừng cảm thấy thời gian còn lại dành cho sinh mệnh của mình đang đếm ngược.


Đúng thế, trước đó hắn thật đúng là không cảm thấy nơi này có bao nhiêu âm Âu Mỹhoặc đáng sợ gì cả, bởi vì trước đó bên cạnh hắn còn có rất nhiều người, cho dù những người kia có muốn hắn chết hay không, có suy nghĩ riêng gì hay không, nhưng ít nhất xung quanh hắn còn có không ít người, vì thế cho dù là ở trong một khách sạn cũ, ở trong một bữa tiệc buffet tự động đổi mới thức ăn hay là trong căn phòng hội nghị ngột ngạt đều không lộ ra đáng sợ như thế.


Giống như một người đi vào nhà ma sẽ cảm thấy rất dọa người, nhưng nếu như 100 người cùng nhau đi vào thì sao?


Một đám người chen chúc trong nhà ma, có lẽ không còn gì đáng sợ nữa.


Tô Bạch vô thức dừng lại trước cửa phòng hội nghị, không biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy hiện tại nếu hắn đến phòng hội nghị, hắn sẽ phát hiện ra một số chuyện không thể ngờ tới.


Tô Bạch ngồi xổm xuống, hắn lấy một điếu thuốc lá ra ngậm ở trong miệng, hiện tại có thể thấy được, có lẽ cơ hội lần này mới là phúc lợi mà Phát Thanh Khủng Bố dành cho hắn vì đã giúp nó hoàn thành nhiệm vụ hiện thực, những người khác vẫn còn ở trong “sân khấu” kia chưa có đi ra, chính hắn đã đến đây, ở đây chỉ có một mình hắn.


Có lẽ,


Nên,


Khả năng,


Đại khái,


Có thể nhìn thấy và phát hiện một số chuyện bên ngoài trò chơi bỏ phiếu, thế giới chuyện xưa này không có khả năng chỉ đơn giản như thế, cũng không có khả năng thuần túy như vậy, cứ tiếp tục bỏ phiếu, tiếp tục giả ngu, một lần hai lần còn được, nếu như tiếp tục như thế, điều này không phù hợp với tính thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố.


Liên tục hút xong hai, ba điếu thuốc, Tô Bạch cắn răng đứng lên, hắn không biết vì sao mình lại bỗng nhiên e ngại, là một loại dự cảm chăng?


Tô Bạch đi về phía trước, tay hắn để lên cánh cửa phòng hội nghị, sau đó cánh cửa bị Tô Bạch chậm rãi đẩy ra.


Bỗng nhiên, nhìn thấy tình cảnh bên trong, khiến cho Tô Bạch sửng sốt.


Cả người lộ ra vẻ mặt không dám tin.


Chuyện này… Là sao…


Lúc này trong phòng họp đang có một người đang cầm roi da không ngừng đánh vào bộ xương của Trần Hân Di, vẻ mặt anh ta oán độc, vẻ mặt anh ta không cam tâm, giống như muốn phát tiết tất cả lửa giận của mình lên một bộ xương, anh ta… là Triệu Chấn.


Ở một bên khác, Tiễn Lam cầm một sợi dây thừng, không ngừng vừa đi vừa kéo chặt cổ Triệu Chấn, cổ Triệu Chấn lần lượt bị cắt đứt sau đó lại một lần nữa quay về chỗ cũ, tiếp tục bị Tiễn Lam dùng sức ghìm chặt.


Còn bên cạnh thi thể của Tiễn Lam, Trần Hân Di đang cầm một chiếc cưa, cô ta không ngừng cưa vào thi thể của Tiễn Lam.


Triệu Chấn cầm roi da, Tiễn Lam cầm dây thừng, Trần Hân Di cầm cưa, bóng dáng bọn họ có màu xám, hiển nhiên không phải thực sự tồn tại, giống như một loại oan hồn mang theo oán khí, đang phát tiết sự không cam lòng trong người, thậm chí khả năng chuyện này có liên quan rất lớn với kết cấu của căn phòng hội nghị, sau khi chết đi, vong hồn của bọn họ không được siêu sinh, không biến mất mà bị nhốt ở nơi này.


Điều này có nghĩ, cho dù thế giới chuyện xưa này kết thúc, chỉ cần Phát Thanh Khủng Bố không cho nó biến mất, không đem nó đi tiêu hủy, như vậy những thính giả chết ở đây vĩnh viễn sẽ gặp loại tra tấn này.


Không được siêu độ, không được rời đi, không ngừng quanh quẩn ở trong oán hận và không cam lòng.


Ba người này hình như không nhìn thấy Tô Bạch đến.


Hoặc nói đúng hơn, Tô Bạch và bọn họ đã ở vào một vi diện khác, bọn họ là quỷ, Tô Bạch là người.


Tô Bạch tiếp tục đi vào trong, hắn ngồi xuống hàng ghế đầu tiên nhìn ba người này, tiếp tục giống như nổi điên, không biết mệt mỏi làm loại chuyện kia.


Chương 251

Bình Luận (0)
Comment