Chương 252
Hai Trò Chơi Bò Phiếu
Ngày sau đó, Tô Bạch chợt phát hiện trên mặt bàn có thứ gì đó nhô ra, Tô Bạch để tay lên đó, sau đó bàn tay hắn bị hút vào trong, cảnh tượng giống như lúc bảng danh sách biến mất vậy.
Ngay lập tức, Tô Bạch giống như đã bắt được thứ gì đó, hắn dùng sức rút ra.
Đầu bên kia mang theo cảm giác dính dính, Tô Bạch dùng hết sức, rất lâu sau mới có thể đem thứ này tách ra.
Là một tấm bài vị.
Trên đó có hai chữ “Tô Bạch”.
Tô Bạch đặt bài vị lên trên bàn, bài vị lại một lần nữa dung nhập vào bên trong mặt bàn một cách tự nhiên.
Sau đó Tô Bạch đứng dậy ngồi xuống một vị trí khác, Tô Bạch tiếp tục đặt tay mình lên vật nhô lên kia, bàn tay của hắn lại một lần nữa bị hút vào trong, hắn mò được một thứ, tiếp tục lôi kéo nó ra, lần này vẫn là một cái bài vị.
Hơn nữa cái tên ghi trên đó còn là chính hắn.
Tô Bạch nhớ rõ lúc trước bỏ phiếu, trên mặt bàn không có thứ nhô ra này, tay thính giả cũng không thể dung hợp vào trong bàn để móc ra đồ vật.
Bỗng nhiên Tô Bạch có một loại ảo giác, giống như chính mình đã đi và hậu trường của trò chơi, hoặc là phía sau của sân khấu.
Giống như việc khác giả đi mua vé vào cửa, đến chỗ ngồi của mình, bọn họ sẽ được thưởng thức một màn biểu diễn xuất sắc, nhưng nếu đi đến hậu trường, thường sẽ có loại cảm giác mỹ cảm bị phá nát, giống như một bộ phim điện ảnh, bình thường sau khi chiếu xong phim mới chiếu một chút công tác hậu trường để cho khán giả vui vẻ, nếu như đặt ở ngay trước khi chiếu phim thì mức độ thưởng thức sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí căn bản không có cảm xúc gì.
Lúc này Tô Bạch đang ở hậu trường của trò chơi bỏ phiếu.
Tuy không biết vì sao mỗi lần thò tay vào bàn để lấy đồ, Tô Bạch đều lấy được bài vị của chính mình, chẳng lẽ nói ngày mai chính mình nhất định sẽ chết chắc? Cho nên thế giới chuyện xưa này mới chuẩn bị xong bài vị cho hắn?
Tô Bạch tìm thêm một lúc, sau cùng hắn ngồi ở vị trí cuối cùng.
Lúc này không có Lưu Thao ở đây, không có người cướp chỗ với Tô Bạch.
Chẳng qua Tô Bạch vừa mới ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài có một loạt tiếng bước chân truyền đến, hơn nữa trong nháy mắt, ba vong hồn kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tô Bạch sững sờ, những người kia về rồi ư?
Nhưng nếu như trở về, dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước, bọn họ hẳn là nên trở về ăn cơm hoặc là về phòng nghỉ ngơi, không nên đến thẳng phòng hội nghị.
Tô Bạch vẫn ngồi ở vị trí cũ, không hề nhúc nhích, cửa phòng được mở ra, Tô Bạch nhìn thấy từng gương mặt xa lạ đi đến, chính xác là người sống, nhưng Tô Bạch không biết bọn họ.
Chưa gặp qua.
Thật sự chưa từng gặp qua.
Những người này có nam có nữ, trên mặt bọn họ đều mang theo một loại sợ hãi bất an, có mấy người tương đối bình tĩnh nhưng đều rất khiêm tốn.
Người đi vào đều dựa theo vị trí trước đó ngồi xuống, Tô Bạch vẫn ngồi ở vị trí cũ, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ ngồi xuống.
Người phụ nữ này nhìn Tô Bạch rồi mỉm cười.
Tô Bạch cũng cười với cô ta.
- Cánh tay của anh?
Người phụ nữ giống như bỗng nhiên phát hiện ra chuyện này:
- Là bị thương trước khi vào Phát Thanh Khủng Bố sao?
Tô Bạch hơi ngạc nhiên, hắn có thể lý giải ý tứ của người phụ nữ này thành, mỗi lần ra khỏi thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, nó đều sẽ giúp cho hắn hồi phục lại, thế nhưng nếu như trước khi tiến vào trong thế giới chuyện xưa, hắn đã bị thiếu chân hay thiếu tay gì đó, Phát Thanh Khủng Bố sẽ không vẽ vời cho thêm chuyện, giúp hắn nối tay hay nối chân.
Tô Bạch chỉ khẽ gật đầu, không nói.
Người phụ nữ thấy dáng vẻ lãnh đạm của Tô Bạch, cô ta dường như ý thức được chính mình có chút mạo phạm, cô ta cúi đầu, đặt hai tay lên bàn, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, cửa mở ra, hai người cuối cùng đi đến, là một nam một nữ, lúc đầu Tô Bạch lơ đễnh không quan tâm, thế nhưng khi ánh mắt của hắn đảo qua hai người này, cả người hắn giống như bị điện giật.
Huân Nhi!
Sở Triệu!
Đúng thế, hai người đó là Huân Nhi và Sở Triệu!
Làm sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Sao bọn họ lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Sau khi Sở Triệu và Huân Nhi đi vào cũng đang tìm vị trí, dĩ nhiên, bọn họ đang mượn cớ tìm vị trí để quan sát những người khác.
Tô Bạch vô thức cúi đầu, quay lưng ra phía ngoài, mặt hướng vào trong.
Trong lòng Tô Bạch đang suy tính, chết tiệt, thế giới chuyện xưa này không chỉ có riêng nhóm người bên hắn, còn có một nhóm người hiện tại gia nhập.
Khi một nhóm người khác đi vào một hoàn cảnh, một nhóm người còn lại ở chỗ này tiến hành hoạt động, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, song phương sẽ không chạm mặt. Lần này Tô Bạch xem như là trường hợp đặc biệt, có thể chuyện này liên quan đến phúc lợi khi thực hiện nhiệm vụ hiện thực.
Thế nhưng Huân Nhi và Sở Triệu thế mà cũng đi vào, gia nhập vào Phát Thanh Khủng Bố, đây là chuyện mà Tô Bạch tuyệt đối không ngờ tới.
Ánh mắt Huân Nhi hơi dừng lại trên người Tô Bạch một lát, thế nhưng sau khi phát hiện Tô Bạch cụt một tay, ánh mắt cô ta liền rời đi nơi khác, người kia không phải cụt một tay.
Sở Triệu và Huân Nhi ngồi ở vị trí giữa.
Tô Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không khỏi cảm thấy đau răng, dấu vết hai người kia quen biết quá mức rõ ràng, dáng vẻ này rất dễ trở thành mục tiêu cho người khác nhằm vào, khả năng vòng bỏ phiếu đầu tiên, họ sẽ chết…
Sau đó…
Tô Bạch vô thức bắt đầu kiểm kê số người ở nơi này, nếu như không tính cả hắn, nơi này có 17 người, giống với số người bên hắn như đúc, hiển nhiên nhóm người này đã sớm bỏ phiếu, đây không phải lần bỏ phiếu đầu tiên của họ, lần này hẳn là vòng thứ 4, nếu như nói đến vòng thứ 4, Sở Triệu và Huân Nhi còn không quen thuộc với quy tắc của trò chơi bỏ phiếu này, Tô Bạch tuyệt đối không tin.
Dù gì đi chăng nữa, Sở Triệu cũng là một cảnh sát hình sự, Huân Nhi là tùy viên quân sự của bộ ngoại giao thường trú ở nước ngoài, hai người xem như là trải qua sự đời, tuyệt đối không ngây thơ như thế, hiện tại bọn họ đường hoàng ngồi chung một chỗ, hiển nhiên là có nguyên nhân sâu xa.
Chẳng qua có một việc Tô Bạch không nghĩ ra, bây giờ hắn đang ra nhập loạn rồi à.
Lúc đầu hắn thuộc về đội ngũ kia, bây giờ lại nhảy sang đội ngũ khác.
Thế nhưng, lát nữa bỏ phiếu, chính mình làm sao bỏ phiếu đây?
Còn có nếu như đã bỏ phiếu đến vòng thứ tư, như vậy giữa bọn họ cũng nên quen biết nhau, không đến mức ngay cả một người xa lạ như hắn gia nhập, bọn họ cũng không biết gì.
Ví dụ như người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn, cô ta thế mà còn vừa chào hỏi với hắn, lại không phân rõ ràng một chuyện, xưa này cô ta chưa từng gặp qua hắn sao?
Chẳng lẽ quy tắc của trò chơi này chính là để người trong hai trò chơi này, có thể có cơ hội xen kẽ vào trò chơi còn lại mà không bị phát hiện ra?