Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 253 - Chương 253 Quay Về

Chương 253

Quay Về


Chẳng khác gì việc tạo nên một bug, rõ ràng đây là lần đầu tiên bạn nhìn thấy hắn, rõ ràng trước kia chưa từng có trao đổi qua, rõ ràng lúc trước trong danh sách bỏ phiếu không nhìn thấy hình của hắn, nhưng khi hắn xuất hiện trước mặt bạn, bạn lại cảm thấy dường như hắn vẫn luôn tham dự vào trong trò chơi này, vẫn luôn ở đó, chưa từng thay đổi.


Phát Thanh Khủng Bố tuyệt đối có năng lực đó.


Tô Bạch chợt nhớ đến việc Lệ Chi đã xóa bỏ một thành phố, sau đó dưới tác dụng của Phát Thanh Khủng Bố, toàn bộ thế giới đều quên lãng đi thành phố đó, chuyện này, thật ra là có điểm giống nhau.


Bảng danh sách nhanh chóng xuất hiện.


Điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là trước mặt hắn thế mà cũng xuất hiện bảng danh sách và một chiếc bút.


Tô Bạch nhìn thoáng qua bảng danh sách, hắn phát hiện ra mình không có tên trong danh sách này.


Huân Nhi và Sở Triệu dĩ nhiên là ở trong đó, Tô Bạch không có khả năng bỏ phiếu cho bọn họ, hắn tùy tiện bỏ phiếu cho một người.


Tô Bạch để ngòi bút ở dưới bức ảnh một người đàn ông, sau đó lúc chuẩn bị tích vào, Tô Bạch phát hiện ra bút hết mực.


Mẹ kiếp.


Không phải chứ.


Tô Bạch mỉm cười, lật mặt sau của bảng danh sách lên, hắn chợt phát hiện ra ở mặt sau thế mà còn có một bức ảnh, hơn nữa đây còn là ảnh của chính hắn, Tô Bạch.


Tô Bạch mím môi, dùng cái bút kia vẽ một dấu tích vào đó.


Sau khi vẽ xong, lúc này Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ đến một người.


Trong nhóm người của hắn, tên gia hỏa kia mỗi vòng đều giữ số phiếu ổn định là một, cho dù thế cục có thay đổi như thế nào, anh ta luôn chỉ có một phiếu.


Tô Bạch dùng bàn tay còn lại của mình ôm lấy đầu.


Chết tiệt!


Nhận thức của hắn, nhất định bởi vì ở phía trước trò chơi bỏ phiếu diễn ra có ai đó đi vào, cho nên Phát Thanh Khủng Bố mới thay đổi.


Tô Bạch bỗng nhiên lật lại bảng danh sách.


Hắn nhìn chằm chằm ảnh chụp của 17 người này.


Ngoại trừ Huân Nhi và Sở Triệu, hắn không biết ai


Thế nhưng khi Tô Bạch ra sức căng mắt nhìn, đến mức lộ ra cả tơ máu, vào lúc này, bức ảnh của một người đàn ông thế mà chậm rãi xảy ra biến hóa.


Quả nhiên!


Người đàn ông trên bức ảnh kia dần dần trở nên mơ hồ, đến sau cùng biến thành dáng vẻ của người khác.


Tần Dương!


Quả nhiên là Tần Dương!


Cổ họng của Tô Bạch có hơi khô khốc, con mắt bắt đầu cảm thấy cay cay, khi bảng danh sách lại một lần nữa dung nhập vào trên mặt bàn, Tô Bạch chậm rãi nhắm mắt lại.


- Anh sao thế?


Người phụ nữ bên cạnh có chút ngoài ý muốn hỏi.


Người phụ nữ này thật phiền phức, cô nhiệt tình như thế, quan tâm người ta như thế, làm sao mấy vòng trước không chết đi?


Tô Bạch ra hiệu mình không sao.


Chỉ là đầu và mắt của hắn thật sự có chút đau đớn.


Ngay sau đó, khi Tô Bạch đưa tay sờ lên mặt mình, thế mà sờ được một thứ chất lỏng sền sệt, là máu, là máu tươi.


Tô Bạch sửng sốt, hắn đột nhiên cảm giác được chuyện này thật đúng là khoa trương, chẳng lẽ đây chính là cái giá phải trả vì hắn đã phát hiện ra ảnh hưởng của quy tắc trò chơi đối với mình?


Đúng lúc khi Tô Bạch đưa tay lau sạch vết máu tươi trên mặt mình, chung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, Tô Bạch mở to đôi mắt đỏ ngầu của mình, hắn phát hiện ra trong phòng hội nghị chỉ còn lại một mình hắn.


Kết thúc rồi sao?


Hắn đã từ trong trò chơi kia trở về phạm vi trò chơi ban đầu của chính hắn?


Tô Bạch lắc đầu, đầu hắn vẫn còn hơi choáng váng, hắn lảo đảo đi ra khỏi phòng họp, lúc đi vào nhà ăn, hắn phát hiện ra trong nhà ăn đã có mấy người, Trân Trân cũng ở trong đó.


Đối với dáng vẻ hiện tại của Tô Bạch, bọn họ dường như không quá hiếu kỳ lắm, dù sao trên người bọn họ cũng có rất nhiều vết thương, hiển nhiên không giống như Tô Bạch có thể nhanh chóng đi ra khỏi cảnh tượng kia, bọn họ gặp một chút phiền toái.


Tô Bạch cầm một chai nước để rửa sạch vết máu trên mặt mình, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng sâu trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác bất lực, bản thân hắn biết một số chuyện mà những người khác không biết, nhưng vòng bỏ phiếu vào buổi sáng ngày mai, hắn có thoát được không?


Tô Bạch ngồi xuống một cái ghế, hắn không đi lấy đồ ăn, chỉ an tĩnh ngồi đó, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện đủ loại suy đoán.


Hắn bỗng nhiên nghĩ đến tấm da người được tìm thấy ở trong phòng Trần Hân Di.


Sau đó lại nghĩ đến một Tần Dương không ngừng xuất hiện trong trò chơi này.


Rất nhiều manh mối nhưng lại không xác định được đầu đuôi, điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy mờ mịt.


Trong nhà ăn càng lúc càng có nhiều người hơn, phần lớn đều là từ cảnh tượng đi ra, thế nhưng Tô Bạch nhạy bén phát hiện ra được, cảm xúc của những người này có hơi khác thường.


Không giống như cảm giác nhẹ nhõm vui vẻ sau khi đi ra khỏi cảnh tượng, trong lúc ăn uống cũng lộ ra vẻ trầm mặc hơn.


Tô Bạch có chút không hiểu, nhưng lại không biết hỏi ai, bởi vì quan hệ giữa hắn và những người ở đây không quá tốt.


Tô Bạch lẳng lặng đi đến gần bàn của Trân Trân và Lưu Thao, hai người bọn họ không ngồi gần nhau, nhưng khoảng cách tương đối gần, Tô Bạch ngồi xuống, hỏi thẳng:


- Sao thế?


Ừm, dù cho quan hệ không tốt lắm, Tô Bạch cũng không quan tâm người ta có nguyện ý phản ứng chính mình hay không, thậm chí sắc mặt Tô Bạch còn trở nên lạnh lẽo, bày ra dáng vẻ nếu như các người không chịu nói cho tôi biết, tôi sẽ kéo các người chơi tiết mục tổn thương lẫn nhau, đồng quy vu tận, giống như những gì lúc trước tôi đã làm với Trần Hân Di.


Trân Trân hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn lên tiếng:


- Có người chết rồi.


Vẻ mặt Lưu Thao có chút không hiểu nhìn Tô Bạch:


- Tô Bạch, vì sao ở cảnh tượng trước, tôi vẫn luôn không nhìn thấy anh?


Tô Bạch vươn tay ra, cầm lấy bịch sữa còn chưa có uống ở trước mặt Trân Trân, uống một ngụm:


- Bởi vì tôi đến một nơi đặc biệt.


Ngược lại, Tô Bạch không có ý định giấu diếm, bởi vì không cần thiết giấu diếm, dĩ nhiên quan trọng nhất chính là, hình như nói thật cũng không mang đến loại hiệu quả quá lớn.


Trân Trân và Lưu Thao theo quán tính cho rằng Tô Bạch ở trong cảnh tượng đó gặp được kỳ ngộ của chính mình, hoặc là có thu hoạch gì đó, thế nhưng trên mặt bọn họ cũng không có bao nhiêu hâm mộ.


- Tần Dương chết rồi.


Lưu Thao nói.


Tần Dương?


Chết rồi?


Trong con mắt Tô Bạch lóe lên kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất.


- Đúng thế, anh ta chết rồi, bị một tảng đá lăn xuống, đập chết, chết ngay trước mặt chúng tôi.


Trân Trân mở bàn tay ra:


- Cậu tin không, anh ta cứ như thế không giải thích được chết đi, còn bị một tảng đá đập trúng đầu, óc bắn tung tóe, chết đi.


Tô Bạch bỗng nhiên hiểu ra, hắn hiểu vì sao lần này sau khi tất cả mọi người trở về đều không cảm thấy vui, đại khái lúc đầu bọn họ cho rằng, ở trong cảnh tượng, cho dù gặp phải nguy hiểm lớn như thế nào, cho dù gặp phải loại chuyện gì, tóm lại Phát Thanh Khủng Bố sẽ nhất định để cho bọn họ sống sót rồi đem về đây, bọn họ không thể chết trong cảnh tượng, nếu như phải chết, vậy thì phải chết trong phòng hội nghị.


Chương 253

Bình Luận (0)
Comment