Chương 277
Trúng Độc
“Đúng thế.”
Hoắc Khôn thở dài:
- Phần lớn người da đen đều lười biếng, không muốn làm chỉ muốn hưởng thụ, bọn họ đến Trung Quốc, chỉ vì kéo dài giấc mơ nước Mỹ thứ hai mà thôi, bọn họ cho rằng chỉ cần có thể đến Trung Quốc, cuộc sống của bọn họ càng thêm thoải mái, chính vì điều này, bọn họ mới tới đây.
- Ở một nước có văn hóa truyền thống như Trung Quốc, một người phụ nữ ly dị, một người phụ nữ ly dị dẫn theo con, có thể được xã hội bao dung, nhưng nếu như đứa bé này là của một người da đen, có lẽ không nhiều người thích nó.
- Hàng to xài tốt.
Tô Bạch trêu chọc.
Hoắc Khôn lập tức rung đùi:
- Cảm ơn đã khen.
Ngay sau đó, trong cổ họng Hoắc Khôn phát ra tiếng gầm nhẹ:
- Chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ hiện thực, tôi quyết định đi làm trắng da, trước đó tôi vẫn luôn không làm, bởi vì tôi sợ làm ảnh hưởng đến trạng thái trong thế giới chuyện xưa, bây giờ có một nhiệm vụ hiện thực làm cơ sở, không cần chú ý nhiều như thế.
Tô Bạch không thánh mẫu đi qua thuyết phục Hoắc Khôn cái gì mà chúng sinh bình đẳng, bởi vì hắn hiểu, làm một thính giả, một người có kinh nghiệm nhiều hơn hắn, tư duy đã sớm độc lập, thế giới quan cũng đặc biệt hơn.
Ngược lại, Tô Bạch còn cố ý quay đầu nhìn sang Hoắc Khôn, cười nói:
- Cha anh cũng rất nỗ lực, ít nhất gương mặt của anh vẫn có dáng vẻ châu Á, chỉ cần tắm trắng một chút, không đen như bây giờ thì anh đã giống với người Trung Quốc rồi.
- Ha ha…
Hoắc Khôn cất tiếng cười to:
- Vẫn là tiểu tử cậu nói chuyện dễ nghe, chờ làm xong nhiệm vụ hiện thực, chúng ta đi uống một chén.
- Vinh hạnh cho tôi.
Tô Bạch lái xe vào khu công nghệ, bên trong có rất nhiều xí nghiệp, nơi này cũng rất hỗn loạn. Sau khi Hoắc Khôn ra hiệu cho Tô Bạch dừng xe, hai người đi thẳng vào một tòa nhà văn phòng, nhìn dáng vẻ của Hoắc Khôn, có thể thấy, anh ta rất có lòng tin.
Dựa theo phán đoán của Tô Bạch, có lẽ Hoắc Khôn là cường hóa huyền học, nhưng anh ta lại mang đến cho người ta cảm giác âm trầm quỷ khí, đối lập với dáng vẻ cường hóa đạo sĩ của mập mạp. Anh ta tu luyện thuật pháp liên quan đến quỷ, có hơi giống với âm dương sư của Nhật Bản, có lẽ bởi vì trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc không xem trọng với huyền học “ngoại tộc” này, hoặc nói đúng hơn là miệt thị, ngược lại, người Trung Quốc càng hiểu rõ hơn về đạo sĩ và hòa thượng.
Hoắc Khôn lấy một khối la bàn, căn cứ vào la bàn, hai người đo lên lầu hai, sau đó rẽ trái, tiếp tục đi thẳng.
Đêm đã khuya, trong tòa nhà này không có nhân viên, ngoại trừ chỗ cửa thoát hiểm có ánh đèn yếu ớt, những nơi còn lại đều tối đen, khiến cho người ta cảm thấy quạnh quẽ, nếu như nơi này là bệnh viện hay trường học, như vậy loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Tô Bạch vô thức lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, nhưng lúc lấy bật lửa ra, Tô Bạch lại hơi do dự một chút, sau đó hắn tiếp tục ngậm thuốc lá, không châm lửa nữa.
Trên lối đi nhỏ trong hành lang, tiếng bước chân của Tô Bạch và Hoắc Khôn thanh thúy vang lên, không ngừng vang vọng trong không gian tĩnh mịch, vốn dĩ Tô Bạch nghĩ đến chuyện thả nhẹ bước chân, nhưng nhìn Hoắc Khôn đi lại tự nhiên, hắn lười đi rón rén.
Cuối cùng, Hoắc Khôn dừng bước ở bên ngoài một nhà vệ sinh, bỗng nhiên trong tròng mắt của anh ta dường như có một tầng ánh lửa màu xanh, giống như hai ngọn lửa ma chơi nhìn về phía trong nhà vệ sinh, đồng thời anh ta ra hiệu cho Tô Bạch biết, người mà bọn họ muốn tìm đang ở ngay trong nhà vệ sinh này.
Tô Bạch lùi lại mấy bước, hắn là trợ thủ do Hoắc Khôn mời đến, đây vốn dĩ là nhiệm vụ hiện thực mà Phát Thanh Khủng Bố dành cho Hoắc Khôn, Tô Bạch không muốn quá cố gắng dành độ cống hiện, cho nên để Hoắc Khôn xông pha, chính mình tìm cơ hội làm trợ thủ là được, hơn nữa, đối với loại đồ vật quỷ quái này, hắn cũng không có nhiều biện pháp, cho nên không tham lam, một con rắn nhỏ đòi nuốt chửng voi.
Trước mặt chỗ đi tiểu, có một người đàn ông mặc áo màu đen đang ngồi xổm, cơ thể người đàn ông này co ro, hai tay ôm lấy đầu gối của mình, không ngừng run rẩy, giống như đang e ngại điều gì đó.
Dường như chính bản thân ông ta rất rõ ràng, ông ta sẽ phải đối mặt với chuyện gì rồi.
Sau khi đi vào, sắc mặt Hoắc Khôn không thay đổi, có lẽ bởi vì Hoắc Khôn là người da đen, cho nên sự thay đổi nét mặt của anh ta không quá rõ ràng.
Tô Bạch đứng ở cửa nhà vệ sinh, tên gia hỏa đang run rẩy kia là hung thủ?
Điều này cũng không quá nhiều ngoài ý muốn.
Có thể ra tay giết hại một đứa bé chưa đến một tuổi và một nữ nhân viên, nhất định không phải là người có khí phách, có can đảm, chẳng qua…
Tô Bạch ngửi một cái, hình như trong không khí có mùi gì đó kỳ lạ.
Hoắc Khôn đứng ở trước mặt người đàn ông, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt ông ta âm trầm, trên mặt còn vương nước mắt, nhưng khóe miệng lại mang theo sự điên cuồng, ông ta há miệng, phát ra một tiếng hét thê lương.
Lúc này, chiếc la bàn trong tay Hoắc Khôn phóng ra một vòng ánh sáng, lập tức bay lên, đánh về phía người đàn ông, người đàn ông hét lên một tiếng, bị đánh bay, trên người ông ta không ngừng run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi, đồng tử trắng bệch, hiển nhiên ông ta không còn sống được lâu nữa.
Tô Bạch đứng ở cửa nhà vệ sinh, hắn cảm thấy mùi hương kia bắt đầu nồng hơn, có chút giống mùi bánh kem bị cháy trong lò nướng, mùi này rất khác thường.
Đúng lúc Tô Bạch do dự không biết có nên nhắc nhở Hoắc Khôn một tiếng hay không, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong cổ họng của mình có vị ngòn ngọt, sau đó Tô Bạch ho khan, hơn nữa còn ho ra máu tươi.
Lúc này, Hoắc Khôn nghi ngờ nhìn sang chỗ khác, ngay sau đó chính anh ta cũng bắt đầu ho khan, thời gian trôi qua, anh ta ngồi xổm xuống mặt đất, lần này nét mặt của anh ta rất rõ ràng, một loại vô cùng thống khổ.
Có độc, trong không khí có độc!
Tô Bạch bỗng nhiên lui lại, thân thể hắn dựa vào trong bồn rửa tay.
Tuy cổ họng và lồng ngực của hắn rất khó chịu, nhưng ít nhất hắn còn có thể chống đỡ không cho mình ngã xuống, còn Hoắc Khôn, bởi vì anh ta đứng quá gần chỗ phát tán ra độc, cho nên độc tính của anh ta nặng hơn Tô Bạch.
Lúc này, người đàn ông chậm rãi đứng lên, run rẩy lấy một khẩu súng từ trong ngực mình ra.
Cảnh tượng này khiến cho Tô Bạch cảm thấy rất quỷ dị.
Hoắc Khôn là một thính giả có thực lực rất mạnh, vốn dĩ anh ta làm nhiệm vụ hiện thực chỉ để gia tăng độ thiện cảm của Phát Thanh Khủng Bố đối với mình. Thực lực của nhiệm vụ mục tiêu không mạnh, nhưng hiện tại, một chuyện dễ như trở bàn tay lại dần dần đi chệch hướng, trở nên mất khống chế, không ngừng trượt xuống vực thẳm.
Hoắc Khôn trợn trừng mắt, khóe mắt anh ta chậm rãi có máu tươi chảy ra, hiển nhiên độc tính đã xâm nhập vào lá lách, dung nhập vào máu của anh ta.
- Khụ khụ…
Người đàn ông nổ ra một số thịt vụn, đó là những mảnh vụn trong cơ thể ông ta. Hiển nhiên một kích lúc trước của Hoắc Khôn đã khiến cho nửa thân trên của ông ta hư hại, nhưng hình như, người cười cuối cùng vẫn là ông ta.
Bởi vì.
Tiểu quỷ bên người đàn ông này còn chưa có xuất hiện, Hoắc Khôn đã trúng chiêu.