Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 276 - Chương 276 Hoắc Khôn

Chương 276

Hoắc Khôn


Dĩ nhiên, những năm gần đây, Trung Quốc có rất nhiều người da đen, trong đó có một phần nhỏ có quốc tịch Trung Quốc, không phải bọn họ có năng lực đặc biệt nào, chỉ vì lúc trước cha của bọn họ trôi nổi theo biển tới Trung Quốc, tụ tập ở mấy thành phố ven biển có kinh tế phát triển ví dụ như Nghiễm Châu, Thượng Hải… Sau đó phát sinh quan hệ với phụ nữ Trung Quốc rồi có con, còn người cha da đen thì mất tích không thấy đâu nữa, bởi vì là trốn sang phi pháp, cho nên bọn họ không có năng lực đưa con và người phụ nữ Trung Quốc đã sinh con cho mình trở về quê hương.


Loại tin tức này nhìn mãi cũng quen, một người phụ nữ sau khi sinh con cho một người đàn ông da đen, sau đó người bạn trai liền biến mất không rõ tung tích.


Chẳng qua người đàn ông da đen trước mặt Tô Bạch khoảng 30 tuổi, đồng thời trên người anh ta mang theo hơi thở nho nhã, giống như một… quý tộc.


Việc người da đen tràn sang Trung Quốc như thủy triều diễn ra vào khoảng những năm 2000, bởi vì sự phát triển kinh tế của Trung Quốc đã hấp dẫn bọn họ, cho nên, người đàn ông da đen này không thuộc về những đứa trẻ sinh ra ngoài ý muốn kia.


- Ha ha, người trẻ tuổi đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, vừa rồi, trong ánh mắt của hai người nhìn tôi, rõ ràng mang theo ý kỳ thị chủng tộc, tôi để bụng.


- Hơn nữa, tôi cũng là một thính giả, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, tôi mạnh hơn hai người trẻ tuổi các người, độ hoàn thành nhiệm vụ của hai người cộng lại cũng không thể cao hơn tôi, cho nên, mời hai người giữ sự tôn trọng tất yếu với tôi, nếu không, một khi tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị vũ nhục, tôi có đầy đủ lý do nhân quả để trừng phạt hai người.


Tô Bạch nhún vai:


- Xin lỗi.


- Được rồi, tuy lời xin lỗi của cậu không có nhiều thành ý, nhưng tôi vẫn tiếp nhận, đây thật sự là một xã hội rất táo bạo, vì thế mọi chuyện vẫn nên chín bỏ làm mười, tạm chấp nhận.


Người đàn ông da đen lắc đầu, sau đó còn nói.


- Chúng ta làm quen một chút, tôi là Hoắc Khôn, cha tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi là người Mỹ, đáng tiếc cha tôi không góp nhiều sức, còn mẹ tôi lại quá ra sức, thật ra tôi thích da vàng mà không phải là da đen này.


Hoắc Khôn có chút bất mãn gõ vào đầu mình:


- Xin lỗi, tôi quên mất chuyện chính, hai người tìm đến người phụ nữ này là vì muốn tiếp nhận trị liệu theo khuynh hướng ngược đãi SM à?


- À đúng rồi, cậu tên là Tô Bạch đúng không? Ở trong danh sách mới nhất của cô ta, tôi nhìn thấy tên cậu, còn có cả ảnh của cậu, nhưng hình ảnh được chụp thông qua camera của nơi này, cho nên không quá rõ nét. Hôm nay cậu vừa mới tiếp nhận trị liệu, làm sao bây giờ lại đến, chẳng lẽ hiệu quả điều trị tốt như vậy, khiến cho cậu nhất định phải đêm hôm khuya khoắt đến đây trải nghiệm thêm lần nữa?


- Được rồi, tôi thừa nhận, người chuyên gia này rất mê người.


Huân Nhi nghe thấy mấy lời này liền giật mình nhìn Tô Bạch.


Tô Bạch không có ý định dây dưa về chủ đề này, chỉ hỏi:


- Cô ta là hung thủ?


Hoắc Khôn lắc lư ngón tay:


- No no no, không phải cô ta, nhưng cô ta biết hung thủ là ai, tôi vừa mới hỏi được thứ mà mình muốn biết, chẳng qua trước khi tôi dự định đi bắt hung thủ, tôi muốn thưởng thức các dụng cụ mê người này một lần thì các người đến.


Sắc mặt Dĩnh Oánh Nhi càng ngày càng kém, hiển nhiên thương thế của cô rất nặng.


Trong lúc thực hiện nhiệm vụ hiện thực, tự do và quyền hạn của thính giả được Phát Thanh Khủng Bố phóng đại lên, Hoắc Khôn vì muốn lấy được tin tức để hoàn thành nhiệm vụ hiện thực mà giết chết Dĩnh Oánh Nhi, anh ta cũng không gặp nhiều quan hệ nhân quả.


Tô Bạch đi tới, Dĩnh Oánh Nhi là một cô gái rất đặc biệt, cô dùng cằm chỉ về phía một góc bàn làm việc.


Ở đó có một hòm cấp cứu.


Tô Bạch ngồi xổm xuống, lấy hòm cấp cứu ra, bắt đầu giúp Dĩnh Oánh Nhi xử lý vết thương.


- Cô chuẩn bị đầy đủ thật đó.


Tô Bạch trêu chọc nói.


- Ha ha, tuy tôi là chuyên gia, những nhưng thứ này cũng cần có.


Dĩnh Oánh Nhi hít sâu một hơi, lúc Tô Bạch giúp cô băng bó, rõ ràng rất đau nhưng cô vẫn không rên một tiếng.


- Hung thủ có liên quan gì đến cô?


Tô Bạch hỏi.


- Đó là sư phụ của tôi, là sư phụ trên phương diện dụng cụ tra tấn.


Tô Bạch khẽ gật đầu:


- Tôi đưa cô đến bệnh viện.


Nếu Phát Thanh Khủng Bố đã tuyên bố nhiệm vụ hiện thực, lúc này Tô Bạch đã có thể thoát thân được rồi.


- Cậu không thể đưa cô ta đi bệnh viện, cậu theo tôi đi bắt người, huyết thống cương thi trên người cậu có thể giúp tôi giảm bớt phiền phức.


Hoắc Khôn lên tiếng, sau đó anh ta nhìn về phía Huân Nhi:


- Cô không có hơi thở huyết thống gì đặc biệt, cô là người bình thường? Hay chỉ là người thực tập? Vậy cô đưa người phụ nữ này đến bệnh viện.


Huân Nhi mím môi, hiển nhiên trước đó thái độ khác thường của Tô Bạch đối với Dĩnh Oánh Nhi đã khiến cho cô ta cảm thấy không thoải mái, hiện tại Hoắc Khôn vậy mà lại dùng giọng điệu ra lệnh cho cô ta đi làm việc, điều này làm cho Huân Nhi càng thêm khó chịu, nhưng Huân Nhi không phải người ngu, cô ta không ngây thơ như thế, Huân Nhi lập tức gật đầu.


Rất nhanh trong đầu Tô Bạch xuất hiện tin tức.


- Hoắc Khôn mời bạn cùng tham dự nhiệm vụ hiện thực, bạn có đồng ý hay không.


Trước đó Tô Bạch đã từng cùng hòa thượng làm nhiệm vụ hiện thực, sau đó bản thân hắn cùng tự mình hoàn thành nhiệm vụ hiện thực, hắn đương nhiên biết tầm quan trọng của nhiệm vụ hiện thực, cho nên trong đầu Tô Bạch nhanh chóng đưa ra câu trả lời đồng ý.


- Cậu lái xe đến à?


Hoắc Khôn nhìn về phía Tô Bạch:


- Giờ này bắt xe ở Thượng Hải hơi khó, hơn nữa quãng đường có chút xa.


- Tôi có xe.


Tô Bạch nói.


- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.


Hoắc Khôn vung tay lên, những quỷ anh trên vách tường đều biến mất.


Hai người đi xuống dưới lầu, lúc lên xe, Tô Bạch vừa khởi động xe, vừa hỏi:


- Địa chỉ ở đâu?


- Hoắc Khôn đưa di động của mình cho Tô Bạch xem, Tô Bạch gật đầu ra hiệu mình biết chỗ đó, nơi đó là khu công nghệ.


- Những tiểu quỷ đó đều là do anh nuôi?


Tô Bạch hỏi.


- Ha ha, đều là do tôi vẽ ra, lục bình không rễ, bọn chúng đều là quỷ anh, không phải ở trong thang máy, cậu đã bóp chết một tiểu quỷ rồi sao?


Hoắc Khôn còn nói thêm:


- Lấy người sống, nhất là lấy linh hồn của trẻ con luyện tiểu quỷ, quá thất đức rồi.


Một người da đen ngồi ở chỗ này nói về tư tưởng đạo gia phương Đông, quả thật mang đến cảm xúc không hài hòa.


Tô Bạch lái xe rất nhanh, trên cơ bản gần như đua xe, Tô Bạch còn cố ý vượt mấy lần đèn đỏ, Hoắc Khôn ngồi ở ghế phụ, rất hài lòng, bày ra vẻ mặt, nhóc con, khá lắm.


- Trong xe có nhạc không?


Hoắc Khôn vừa hỏi vừa tự tìm:


- Tôi thích nhạc jazz.


Âm nhạc vang lên, Hoắc Khôn bắt đầu buông lỏng cơ thể.


- Lúc đầu cha tôi là người Mỹ gốc Hoa, ông ấy tham dự vào nghiên cứu vũ khí, Tiền Học Sâm là tiền bối của cha tôi, sau này dưới sự giúp đỡ của một số người trong nước, ông ấy dẫn theo mẹ tôi về Trung Quốc, sau khi về nước, bọn họ sinh ra tôi. Khi tôi còn nhỏ mọi người đối xử rất tốt với tôi, nhưng những năm gần đây, ở Trung Quốc càng ngày càng có nhiều người da đen, tôi có thể cảm nhận được bọn họ càng ngày càng kỳ thị người da đen.


(Tiền Học Sâm là một nhà khoa học có nhiều đóng góp quan trọng cho các chương trình không gian và đạn tự hành của cả Hoa Kỳ và Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc. Cái tên ông sử dụng khi ở Mỹ là Hsue-Shen Tsien hoặc H.S. Tsien.)


Tô Bạch vừa nhìn về phía trước vừa nói:


- Trước kia người Trung Quốc thường cười nhạo người Mỹ không chú trọng nhân quyền, kỳ thị người da đen, thật ra bởi vì sự việc không xảy ra trên người họ, hiện tại thì bọn họ có chút đồng cảm với người Mỹ rồi.


Chương 276

Bình Luận (0)
Comment