Chương 275
Quỷ Đả Tường
“Không, nếu như có manh mối, vì sao tôi lại không nói cho Sở Triệu biết chứ?”
- Tô Bạch, tôi cũng rất tò mò, sao anh lại để ý đến chuyện này như vậy?
Huân Nhi có chút không hiểu:
- Anh không nên hiểu lầm ý của tôi, tôi cảm thấy, tôi, anh, còn có những người khác, thật ra chúng ta…
- Có phải cô cảm thấy tôi quá mức dụng tâm không?
Tô Bạch hỏi.
Huân Nhi khẽ gật đầu:
- Ha ha, cô thử nghĩ xem, nếu như lúc đó tôi để tiểu gia hỏa ở lại đấy, sau đó chúng ta đi ăn cơm, sẽ là một kết cục như thế nào?
Huân Nhi không nói, cô ta có thể cảm nhận được Tô Bạch rất quan tâm đến đứa bé này, Huân Nhi không rõ rốt cuộc đứa nhỏ này có phải là con của Tô Bạch hay không, nhưng Tô Bạch hoàn toàn coi tiểu gia hỏa là con trai mình để đối xử.
- Cho nên, lúc đó tôi có một ý niệm, hiện tại đứa nhỏ bị treo trong nhà vệ sinh không phải là một mà chính là hai.
Tô Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ say.
Lúc trước, sau khi hòa thượng Thất Luận và Gia Thố nói ra tình hình, tiểu gia hỏa một mình bò về phía vách núi, chủ động đi vào trong yêu động chính vì cứu Tô Bạch.
Tô Bạch nợ cậu bé một mạng.
Lúc này Tô Bạch giống như một con hổ bị giẫm vào đuôi, tiểu gia hỏa chính là vảy ngược của Tô Bạch, bất kỳ điều gì gây bất lợi cho tiểu gia hỏa, Tô Bạch không chút do dự bóp chết nó.
Đây là trách nhiệm của một người cha nên làm.
Về đến nhà, Tô Bạch bế tiểu gia hỏa lên lầu hai.
Tô Bạch bật đèn trong phòng ngủ, Cát Tường nằm sấp trên bàn làm việc, đèn bàn cũng đang được bật, khoảng thời gian gần đây, con mèo này nhìn bức tranh đến mê mẩn.
Tô Bạch đặt tiểu gia hỏa lên giường, sau đó đi tới trước mặt Cát Tường, sờ lên cái đuôi của nó:
- Thằng bé chưa ăn gì, lát nữa thằng bé tỉnh lại, mày cho thằng bé ăn nhé, tao có chút việc cần giải quyết.
Tô Bạch dặn dò xong liền đi ra khỏi nhà, một lần nữa lên xe.
- Chúng ta đi đâu thế?
Huân Nhi vẫn luôn ngồi trên xe.
- Đi tìm hung thủ.
Tô Bạch nói,
- Hung thủ sao?
Huân Nhi có hơi ngoài ý muốn:
- Không phải anh nói, anh không có manh mối à?
- Tôi không có manh mối, không có nghĩa là người khác không có.
Tô Bạch mở điện thoại ra, hình ảnh đứa nhỏ kia lại xuất hiện trên màn hình di động của Tô Bạch, có một số chi tiết bị người ta bỏ qua, dĩ nhiên cho dù để ý cũng không biết đó là gì, nhưng Tô Bạch rõ ràng, bởi vì cách thắt nút này, thậm chí là chất liệu dây thừng này đều là những thứ bản thân Tô Bạch vừa mới thử qua.
Tô Bạch lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, chính Tô Bạch cũng không ngờ tới mình sẽ quay lại chỗ kia nhanh như thế, còn chưa đến 24 giờ?
Một lần nữa lái xe đến tòa nhà Vương Tử, Tô Bạch gọi điện thoại cho Dĩnh Oánh Nhi, nhưng điện thoại tắt máy, bây giờ đã là ban đêm, Tô Bạch không biết Dĩnh Oánh Nhi có ở phòng làm việc hay không.
Tô Bạch và Huân Nhi đi vào trong thang máy, đến tầng 27, Huân Nhi ra ngoài thang máy trước, thế nhưng Tô Bạch không nhúc nhích, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn qua khung cảnh bên ngoài thang máy.
- Đây không phải tầng mà chúng ta cần tới.
Tô Bạch nói.
- Cái gì?
Huân Nhi có chút không thể hiểu được.
- Quay về.
Tô Bạch nói với Huân Nhi.
Huân Nhi lại một lần nữa quay về trong thang máy.
- Xem ra chúng ta tìm đúng người rồi.
Tô Bạch chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể của hắn bắt đầu trở nên khô quắt, Huân Nhi đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, hô hấp của cô ta trở nên dồn dập, may là cô ta đã chuẩn bị tâm lý, chẳng qua khi nhìn thấy Tô Bạch biến thành một bộ cương thi ở ngay trước mặt mình, cô ta vẫn có chút khó mà tiếp nhận được, dù sao cô ta và Tô Bạch cũng coi như là bạn thân từ nhỏ, cô ta cho rằng mình đã sớm hiểu rõ về Tô Bạch.
Hòa thượng đã từng nói với Tô Bạch, sát khí của cương thi có thể phá vỡ một số huyễn ảo, giống như một đầm nước đọng yên bình đột nhiên bị trộn lẫn. Tô Bạch bắt đầu kích phát ra sát khí cương thi trên người mình, một tiếng kêu thảm thiết thuộc về đứa nhỏ truyền đến, ở trong thang máy, chỗ gần phím bấm, có một đứa nhỏ 13 tuổi đang co quắp ở đó, cả người run rẩy.
Hiển nhiên, bởi vì cậu bé, cho nên tất cả những người muốn đi thang máy đến tầng lầu kia đều sẽ gặp phải “quỷ đả tường”.
(Quỷ đả tường: Là hiện tượng khi bạn đi lạc ở một nơi hoang vắng, cố gắng tìm đường ra nhưng rốt cục vẫn quay về chỗ cũ. Người xưa cho rằng đó là do ma quỷ tác quái khiến chúng ta đi thành một vòng tròn.)
Tô Bạch vươn tay ra, tuy đứa nhỏ này không phải là người sống nhưng vẫn bị Tô Bạch bắt được, sát khí và quỷ khí có nhiều chỗ tương đồng.
Vẻ mặt cậu bé mang theo cầu xin, dáng vẻ vô tội, đồng thời không ngừng khua hai cánh tay của mình, ra hiệu mọi chuyện đều không liên quan đến cậu bé, cậu bé không muốn giết người, cậu bé chỉ muốn đi tìm bạn mà thôi.
Chẳng qua Tô Bạch vẫn dùng sức bóp chặt, sát khí bắn ra, trực tiếp đánh tan tên tiểu quỷ trước mặt này.
Đây chỉ là một quỷ ảnh mà không phải là quỷ hồn.
Tô Bạch một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hắn hít sâu một hơi, xua đi cảm giác mệt mỏi, sau đó một lần nữa bấm vào tầng 27.
Chờ cửa thang máy một lần nữa mở ra, Tô Bạch đi ra ngoài, đồng thời đến thẳng căn phòng kia.
Tô Bạch nhấc chân lên đạp cửa, đồng tử Tô Bạch bỗng nhiên co rút lại, hắn nhìn thấy Dĩnh Oánh Nhi vẫn đang ngồi trên bàn làm việc, thế nhưng hai tay cô đang che lại vết thương trên bụng mình.
Sắc mặt cô trắng bệch, mà ở chỗ chiếc rèm, có một bóng dáng đàn ông, vẻ mặt say mê đùa nghịch những đạo cụ SM mà anh ta cảm thấy đáng yêu kia.
Lúc Tô Bạch đi vào, bóng người kia cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng không có quá nhiều bối rối, chỉ nhẹ nhàng phủi tay.
Ngay lập tức, từng bóng dáng trẻ con chậm rãi xuất hiện trên vách tường trong văn phòng.
Một bài đồng dao mà ai cũng thích bắt đầu từ nơi sâu thẳm vang lên.
Huân Nhi rút súng của mình ra, điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn, Huân Nhi thế mà có thể tùy ý dùng súng lục? Đồng thời hắn đưa tay ngăn Huân Nhi lại.
- Người này không phải là hung thủ.
Tô Bạch ngăn động tác của cô ta lại.
- Ừm.
Bóng dáng kia phát ra một loại giọng nói như thế:
- Người trẻ tuổi, vừa rồi tôi cảm ứng được ở trong tháng máy bỗng nhiên xuất hiện hơi thở cương thi, tôi còn cho rằng trong hiện thực xuất hiện phiên bản “cương thi vây thành”.
Bóng người kia bật công tắc, xuất hiện ánh sáng nhấp nháy màu hồng, Tô Bạch rất rõ ràng, Dĩnh Oánh Nhi vì muốn tạo thêm bầu không khí cho nơi đây nên cô cố ý trang trí loại đèn này, cũng may ánh đèn đủ để thấy được dáng vẻ người đàn ông kia.
Đây là một người da đen, một người da đen nói tiếng Trung lưu loát, chẳng qua từ cách ăn mặc của anh ta và phương diện khẩu âm, giọng điệu, có thể thấy được, anh ta không phải là người da đen yêu thích Trung Quốc, cho nên cố ý học tập tiếng Trung, anh ta là người gốc Trung.
- Người da đen sao?
Huân Nhi nhíu mày, hiển nhiên, khả năng quan sát của Huân Nhi cũng rất tốt, cô ta phát hiện ra người da đen trước mặt này, là người Trung Quốc.
Đối với người bình thường mà nói, rất khó lý giải vì sao một người Trung Quốc lại có huyết thống của người da đen, trên thực tế, bởi vì Trung Quốc không thừa nhận đồng thời hai quốc tịch, chính sách quốc tịch rất nghiêm ngặt, trong 10 năm gần đây, số người nước ngoài di dân, nhập tịch ở Trung Quốc chưa đến 300 người, rất châm chọc, cũng rất bất ngờ, hàng năm có một số lượng lớn người Trung Quốc di dân sang nước ngoài, cho nên rất nhiều người Trung Quốc có một loại cảm giác quốc tịch của mình không đáng tiền, nhưng phần lớn bọn họ không biết, người nước ngoài phải rất khó khăn mới có thể lấy được quốc tịch Trung Quốc.