Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 274 - Chương 274 Tìm Bạn

Chương 274

Tìm Bạn


Tô Bạch nhún vai:


- Trừ khi kẻ đó điên rồi, hoặc là đứa nhỏ này chính là cừu nhân giết cha của kẻ đó, nhưng chuyện này không có khả năng, thính giả không thể ở trong thế giới hiện thực làm xằng làm bậy, hơn nữa, nếu như thính giả nào đó giết người ở ngay trước mắt chúng ta, chẳng mấy chốc Phát Thanh Khủng Bố sẽ tuyên bố nhiệm vụ hiện thực.


Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tô Bạch vang lên, Tô Bạch nhìn thoáng qua, là mập mạp gọi điện thoại đến, không phải mập mạp đã nhắn tin giải thích cho hắn rồi à, sao còn phải gọi điện thoại?


Tô Bạch nghe máy, giọng nói khàn khàn của mập mạp truyền đến.


A Bạch, đúng rồi, ảnh chụp mà cậu gửi cho tôi, tôi muốn biết trên tay của bé trai đó có dấu vết gì đặc biệt không, hoặc là ở vai gì đó, cậu cởi áo đứa nhỏ ra, chụp cho tôi mấy bức ảnh.


Tô Bạch ngẩng đầu nhìn Sở Triệu:


- Trên người đứa bé đã chết kia có dấu vết gì đặc biệt không? Ví dụ như hai tay, hoặc là ở vai?


Sở Triệu nghe thấy thế, anh ta lập tức đi vào bên trong nhà hàng, anh ta biết Tô Bạch đang nhờ sự giúp đỡ của thính giả khác, Sở Triệu cũng hiểu, hiện tại trong ba người, chỉ có Tô Bạch có khả năng đó, anh ta và Huân Nhi căn bản không có mối quan hệ với thính giả khác.


Sở Triệu nhanh chóng cầm một xấp ảnh chụp đi ra.


- Đây là ảnh chụp sơ bộ lúc kiểm tra thi thể, báo cáo cụ thể còn cần chờ pháp y làm giải phẫu.


Tô Bạch nhận lấy ảnh chụp, quần áo trên người của đứa bé được cởi ra, những bức ảnh này đã rất rõ ràng.


Bỗng nhiên, đồng tử của Tô Bạch co rụt lại, trên vai và hai lòng bàn tay của đứa bé đều có mấy điểm đen, giống như là vết máu ứ đọng, lại dường như không giống lắm.


- Mập mạp, anh còn đó không?


Tô Bạch hỏi.


- Tôi đây.


- Trên vai và lòng bàn tay của đứa bé đều có mấy điểm đen, nhìn không rõ lắm.


- Haha, quả nhiên là thế, vậy là được rồi.


Mập mạp chậc chậc mấy tiếng:


- Hung thủ không bắt trước vụ án bé trai ở Trùng Khánh, bởi vì hung thủ không phải là người mà chính là… quỷ, nó đang dùng chính cái chết của mình để kéo lên thân người khác.


- Sao anh biết được điều đó?


- Cậu đã nghe qua bài hát này chưa?


Mập mạp đột nhiên hỏi.


- Hãy tìm một người bạn, tìm một người bạn tốt, một cái nắm chặt tay, cậu là bạn tốt của tôi.


- Tôi,


- Tĩnh mịch,


- Tôi đang tìm bạn để chơi.


- Tên mập mạp chết tiệt này, nói chuyện thì cứ nói, không cần ở chỗ này hát cho tôi nghe.


Tô Bạch nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa đang ghé vào trên vai Huân Nhi ngủ say:


- Về sau, tôi sẽ không cho con trai nghe bài hát này.


- Thôi đi, cậu để ý đến mấy thứ này à.


Mập mạp tỏ ra lơ đễnh, sau đó trong điện thoại không ngừng truyền ra tiếng nhai nhóp nhép, hẳn là mập mạp đang ăn gì đó, vừa nhai nuốt, vừa nói chuyện với Tô Bạch.


- Vì sao Phát Thanh Khủng Bố còn chưa tuyên bố nhiệm vụ hiện thực cho tôi?


Tô Bạch hỏi, hắn nhớ rõ lần trước Phát Thanh Khủng Bố rất nhanh liền tuyên bố nhiệm vụ hiện thực liên quan đến Vương Tuyết.


- À, có lẽ Phát Thanh Khủng Bố cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, cậu cũng biết rồi đó, trên thế giới này, mỗi giây đều có người chết, có một số người chết đi sẽ khiến cho thời cuộc rung chuyển, mà có một số người chết đi, đối với phần lớn dân chúng bình thường mà nói, không khác gì con chó, con mèo chết ở ngoài đường.


- Ừm, ý của tôi là, có trời mới biết trong đầu của Phát Thanh Khủng Bố đang nghĩ gì, dĩ nhiên còn có một khả năng khác, có lẽ hiện tại nhiệm vụ hiện thực đã được thông báo, nhưng không phải là cho cậu.


- Con quỷ kia, dựa theo ý tứ của anh đó là một đứa bé?


- Ừ, có lẽ là dưới 15 tuổi, nhưng thật ra tôi còn có thể cho cậu một đề nghị, nếu như cậu quyết định nhúng tay vào việc này…


Mập mạp bắt đầu uống canh:


- Tôi thật sự thích xương sườn hầm bí, vừa ngon vừa có lợi cho việc duy trì dáng người.


Tô Bạch cười nói:


- Một đứa nhỏ bị treo cổ đến chết ở trước mặt anh, tôi không tin anh sẽ thờ ơ.


- Trời ạ, A Bạch, cậu bị ma nhập à, thì ra cậu cũng có một mặt thánh mẫu như thế, được rồi, đừng nói với tôi, lúc trước ở trong thế giới chuyện xưa, cậu coi tất cả mọi người là NPC để giết đấy nhé.


- Ok, ok, cậu nói đúng, nếu như tôi gặp phải chuyện này, tôi cảm thấy tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù sao đó là một đứa nhỏ chưa đến một tuổi, chẳng qua nó không phát sinh ở trước mặt tôi, mắt không thấy tâm không phiền, ai bảo vận khí của tôi tốt? Không phải ư?


- Nói cho tôi biết.


- Được, nhưng cậu phải hứa với tôi một chuyện.


Mập mạp vừa lau miệng vừa nói.


- Anh nói đi.


- Thay tôi giết chết tên khốn kiếp kia, sau cùng đừng để cho kẻ đó tiếp nhận bất kỳ xét xử nào của luật pháp, trước đó một cước đạp nát hai viên bi, sau đó bóp nát trái tim hắn.


- Ý của anh là, phía sau còn có một người?


- Đúng thế, một người nuôi quỷ, tôi nói như thế cậu còn không rõ sao? Đây là một chuyện đã quá rõ ràng rồi, con quỷ kia đến tìm bạn, nếu như nó có năng lực đại sát tứ phương, Phát Thanh Khủng Bố đã sớm tuyên bố nhiệm vụ hiện thực cho cậu, cho cậu cơ hội lấy điểm thiện cảm của nó.


- Tôi đoán con quỷ kia chỉ là trợ thủ thôi, người chân chính làm ra chuyện này chính là người đứng phía sau.


- Thế nhưng…


- Có một số quỷ có thể che đậy mắt người bình thường, bao gồm cả… Camera.


- Được rồi, cảm ơn mập mạp, tôi nợ anh một ân tình.


- Đừng, đây không tính là nợ ân tình, tôi không quen nhìn kẻ cặn bã đi giết trẻ con, đây coi như là tôi tích đức, ha ha, mẹ nó, vô lượng thiên tôn!


Tô Bạch cúp máy, nhìn về phía Sở Triệu và Huân Nhi.


- Hỏi ra một số chuyện, có người nuôi quỷ giết người.


- Nuôi quỷ giết người?


Huân Nhi có chút khó thể tin nổi:


- Ở trong thế giới hiện thực thật sự có loại chuyện này?


Tô Bạch chỉ vào Sở Triệu:


- Không phải cậu ta vừa mới đụng vào quỷ sao?


Sắc mặt Sở Triệu thay đổi, nhưng không nói gì.


Huân Nhi khẽ huých vào tay Tô Bạch, ra hiệu cho Tô Bạch chú ý lời nói của mình một chút, thế nhưng Tô Bạch chỉ cười cười, hắn không cảm thấy chính mình cố ý đâm vào vết thương của Sở Triệu, trên thực tế, cho dù Sở Triệu có thật sự đi ra hay chỉ giả vờ đi ra khỏi bóng ma kia, chuyện đó chỉ liên quan đến một mình Sở Triệu mà thôi, sau này trong thế giới chuyện xưa sẽ xuất hiện rất nhiều bẫy rập liên quan đến sơ hở trong con người thính giả, nếu như Sở Triệu vẫn luôn không thoát được nó, đây sẽ trở thành một nhược điểm trí mạng với anh ta.


- Tạm thời loại bỏ giả thiết giết người không mục đích, cảnh sát nên điều tra một chút về mối quan hệ xã hội của người chết, nữ nhân viên kia hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó, hoặc là cô ta nhìn thấy hung thủ, cũng chính là gương mặt của kẻ chân chính nuôi quỷ.


- Đúng rồi, tiểu quỷ có thể che đậy camera, mấy hệ thống giám thị cao cấp mà cảnh sát luôn tự hào, không có tác dụng với nó.


Sau khi nói xong, Tô Bạch ra hiệu cho Huân Nhi lên xe, hai người nhanh chóng rời đi.


Trên đường đi, Huân Nhi có chút không hiểu hỏi:


- Cứ như thế ném một mình Sở Triệu ở đó.


Tô Bạch châm một điếu thuốc lá, một tay lái xe, một tay hút thuốc, sau khi nhả ra một ngụm khói, hắn nói:


- Trước tiên đưa tiểu gia hỏa về nhà trước, sau đó chúng ta quay lại.


- Anh có manh mối rồi sao?


Chương 274

Bình Luận (0)
Comment