Chương 279
Mùi Vị Của Tử Vong
Người đàn ông bị Tô Bạch bóp cổ, nhấc lên cao.
Lúc này, Tô Bạch phát hiện ra được lực lượng của trạng thái cương thi trên người hắn đang dần dần tiêu tán, bình thường trạng thái này vốn dĩ đã không thể kéo dài quá lâu, cộng thêm Tô Bạch vừa mới mất đi 7 – 8 phần máu trong cơ thể, đây là lúc hắn suy yếu, bởi vậy hắn càng không thể duy trì trạng thái cương thi.
Cũng may, Tô Bạch luôn thích làm việc một cách dứt khoát, nhanh gọn.
Bịch.
Đầu của người đàn ông trực tiếp bị Tô Bạch đập vào vách tường thủy tinh, phát ra âm thanh giòn tan, trên mặt kính xuất hiện vết nứt, đồng thời đầu của người đàn ông không ngừng chảy máu.
Bịch.
Đây là lần đập thứ hai.
Ngay lúc Tô Bạch chuẩn bị đập đầu ông ta lên tường lần thứ ba, làn khói đen xuất hiện, tiểu quỷ mặc váy đỏ tách khỏi người ông ta.
Lần đập thứ ba, cổ người đàn ông bị bẻ gãy, cả người xụi lơ trên mặt đất, giống như một bãi bùn nhão.
Tô Bạch đạp chân lên người ông ta, bên trong cơ thể hắn truyền đến cảm giác cồn cào, cơ thể lảo đảo, trạng thái cương thi không duy trì được nữa, cả người hắn quỳ trên mặt đất.
Tô Bạch khôi phục lại thành người bình thường, hiện tại da thịt của hắn vẫn nhăn nheo như thế, giống như một ông già tuổi xế chiều, thân thể hắn tản ra hơi thở tử vong, lần này đó không còn là hơi thở uy hiếp đến người khác nữa, mà bởi vì chính hắn sắp chết.
Hắn cần máu tươi, rất cần máu tươi.
Ánh mắt Tô Bạch rơi vào trên người Hoắc Khôn, máu tươi của cường giả, hắn rất thích, hiệu quả cũng tốt hơn, nhưng lúc Tô Bạch đang chuẩn bị bò qua chỗ Hoắc Khôn, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, Hoắc Khôn trúng độc, độc tính trong máu anh ta càng nặng hơn tình trạng của Tô Bạch trước đó rất nhiều.
Trên mặt Tô Bạch nở nụ cười khổ, máu tươi của Hoắc Khôn không có duyên với hắn.
Thật đúng là.
Đáng tiếc.
Một phút sau, Tô Bạch cúi đầu xuống nhìn thi thể người đàn ông kia, tuy cơ thể của ông ta bị Tô Bạch làm cho biến dạng, nhưng máu tươi của ông ta hẳn là không có độc, hoặc trước đó ông ta đã uống thuốc giải, nếu không, lấy thân thể người thường của ông ta, làm sao ngay cả Hoắc Khôn còn ngã xuống đất không dậy nổi, vậy mà ông ta còn có thể sống sót.
Tô Bạch đặt hai tay lên bả vai ông ta, Tô Bạch chậm rãi cúi đầu, hai răng nanh lộ ra.
Nhưng đúng lúc Tô Bạch chuẩn bị đem răng nanh của mình đâm vào cổ của đối phương để hút máu.
Cậu bé mặc váy đỏ lặng lẽ đến gần, đi tới chỗ Tô Bạch.
Hai tay của cậu bé, đột nhiên giữ lấy cổ Tô Bạch.
Tô Bạch chỉ cảm thấy phía sau lưng truyền đến một luồng sức mạnh, ngay sau đó cả người hắn bị kéo lùi lại.
Tô Bạch cảm thấy cổ mình giống như bị ghìm gãy, căn bản không có cách nào hô hấp.
Lúc này, cơ thể hắn suy yếu, cộng thêm cảm giác đau đớn hít thở không thông.
Khiến cho Tô Bạch nghĩ đến chuyện ban ngày Dĩnh Oánh Nhi làm với hắn.
- Mẹ nó… Lúc này… Thật đúng là ngạt thở.
Trên mặt đất băng lãnh.
Cơ thể khô quắt không có sức sống.
Da nhăn nheo.
Trên cổ càng ngày càng bị thít chặt.
Tiểu quỷ không ngừng phát ra tiếng cười lạnh.
Vào giờ phút này, Tô Bạch hoàn toàn đã biến thành một vai phụ, ngay tại lúc này, ở trên mặt đất, ở trong thế giới hiện thực, vậy mà hắn lại có thể trải qua cảm giác tuyệt vọng giống như ở trong thế giới chuyện xưa.
Cơ thể suy yếu khiến cho Tô Bạch không có cách nào phản kích, chỉ có thể bị động qua tiếp nhận, thậm chí cho dù hắn không bị ghìm chết, chỉ cần trong 3 phút đồng hồ, nếu hắn không cách nào bổ sung máu tươi, Tô Bạch khó tránh khỏi cái chết.
Tô Bạch nắm chặt hai tay, sau đó lại vô lực buông ra.
Tiếng cười của bé trai không ngừng kích thích đến màng nhĩ và thần kinh của Tô Bạch, giống như khúc nhạc buồn lúc hỏa táng khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ và bất an.
Địa ngục hỏa shotgun là thứ vũ khí duy nhất mà Tô Bạch có thể dựa vào, chẳng qua lần này hắn khó mà dùng đến. Có lẽ chỉ có vào giờ phút này, Tô Bạch mới ý thức được, dù cho trong tay hắn có thứ vũ khí khiến cho người ta hâm mộ, nhưng chỉ khi cường hóa năng lực bản thân lên xứng tầm với nó, hắn mới có thể tăng lên khả năng sống sót.
Trước ngực bởi vì ngạt thở mà như bị lửa thiêu đốt, ý thức của Tô Bạch bắt đầu trở nên mê man, bắt đầu không thể hô hấp được, nhưng cậu bé mặc váy đỏ này không phải là Dĩnh Oánh Nhi, Dĩnh Oánh Nhi là chuyên gia, cô hiểu được ranh giới cuối cùng, cô sẽ không để cho khách hàng của mình mất mạng, nhưng đứa bé trai mặc váy đỏ này thật sự muốn mạng của hắn.
Choáng váng.
Trống rỗng.
Tịch mịch.
Đủ loại cảm xúc tiêu cực bắt đầu tràn ra khắp người Tô Bạch, Hoắc Khôn chết rất ủy khuất, một thân năng lực cơ bản không có cách nào thi triển liền chết, dáng vẻ này của hắn cũng sắp đi theo đối phương rồi.
Ngay khi ý thức của Tô Bạch chuẩn bị hoàn toàn sụp đổ, bỗng nhiên hắn cảm thấy cổ họng của mình được buông lỏng.
- Phù…
Không khí tươi mới tràn ngập vào trong phổi, Tô Bạch há miệng thật to, tham lam hít thở không khí, đồng thời cả người hắn ngã nhào xuống thi thể người đàn ông trước mặt, giống như một con chó điên, điên cuồng cắn nát da thịt của đối phương, liều mạng hút máu của đối phương.
Ừng ực ừng ực…
Sau khi máu tươi không ngừng đi vào trong người hắn, thân thể của Tô Bạch dần dần căng phồng lên, da dẻ nhăn nheo cũng biến mất, đồng tử tan rã lại một lần nữa có tiêu cự, cuối cùng hắn cũng từ ranh giới của cái chết quay lại.
Chờ đến khi thân thể người đàn ông biến thành cái xác khô, trong cổ họng Tô Bạch phát ra một tiếng gào thét giống như dã thú, nằm vật xuống mặt đất.
Cậu bé mặc váy đỏ vây quanh Tô Bạch, lúc trước là cậu ta chủ động buông tay. Trong nháy mắt khi Tô Bạch sắp chết, cậu ta lại chủ động buông tay, nếu không, Tô Bạch hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Hiện tại Tô Bạch vừa từ cõi chết trở về, hắn chỉ muốn nằm như thế một lát, hút máu của người đàn ông kia chỉ giúp Tô Bạch khôi phục lại được 4 – 5 phần sức lực, nhưng trên người hắn còn có địa ngục hỏa shotgun.
Có thể nói.
Bây giờ cậu bé mặc váy đỏ này không còn là uy hiếp gì với hắn, Tô Bạch để mặc cho cậu ta đi dạo xung quanh mình một lúc.
Cậu bé mặc váy đỏ nhìn Tô Bạch, trên mặt cậu ta là nụ cười quỷ dị, không ngừng tung tăng nhảy trên mặt đất, lộ ra cảm xúc hưng phấn.
Lúc này trong đầu Tô Bạch bỗng nhiên hiện ra những lời mập mạp nói trong điện thoại, mập mạp nói hung thủ là người, không phải là quỷ, tiểu quỷ này cũng không đúng nghĩa là lệ quỷ, nó chỉ đang đi tìm bạn chơi chung, bởi vì nó cô đơn.
Tô Bạch từ dưới đất bò dậy, cậu bé mặc váy đỏ còn đang không ngừng nhảy nhót trước mặt Tô Bạch. Lúc này Tô Bạch cũng nhìn thấy rõ, bởi vì hình tượng của đối phương mà nụ cười của cậu ta trở nên quỷ dị, có lẽ nụ cười này của đối phương thật sự xuất phát từ trong linh hồn.
Hai tay Tô Bạch để lên địa ngục hỏa shotgun, bất cứ lúc nào hắn đều có thể bắn tan xác cậu bé mặc váy đỏ, trước uy lực của địa ngục hỏa shotgun, loại tiểu quỷ này căn bản không đáng nhắc đến.
Trước ngực không ngừng chập trùng, biểu thị cảm xúc của Tô Bạch không ổn định.
Nhìn thấy cậu bé mặc váy đỏ không ngừng nhảy nhót trước mặt mình, trong đầu Tô Bạch vô thức xuất hiện một đoạn đồng dao:
- Tìm bạn tìm bạn, tìm một người bạn tốt, nắm chặt tay, cậu là bạn tốt của tôi…
Có lẽ cậu bé thật sự tịch mịch, muốn tìm bạn chơi mà thôi.
Cậu bé cảm thấy, ngạt thở là cảm giác tuyệt vời nhất, cho nên cậu ta nguyện ý đưa Tô Bạch đi thử…
Có thể coi nó như sự chia sẻ giữa những người… Bạn tốt.