Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 280 - Chương 280 Thích Anh Ấy Sao

Chương 280

Thích Anh Ấy Sao


Chẳng qua phát súng này của Tô Bạch không thể không bắn.


Hắn hít sâu một hơi, bởi vì cậu bé mặc váy đó trước mặt hắn bây giờ là một phần trong mục tiêu mà Phát Thanh Khủng Bố nhận định, hắn không thể thu tay, nếu không điều này có nghĩa là nhiệm vụ thất bại.


Một phút sau, Tô Bạch giơ khẩu súng trong tay hắn lên, nhắm thẳng về phía cậu bé còn đang nhảy nhót sung sướng ở trước mặt hắn.


Cậu bé mặc váy đỏ ngây ngẩy cả người, sau đó không nhúc nhích, nụ cười trên mặt cậu bé biến mất, thay vào đó là phẫn nộ. Trong nháy mắt khi Tô Bạch giơ súng chỉ vào phía mình, một loại cảm giác theo bản năng khiến cho cậu bé không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Tô Bạch lè lưỡi, liếm đôi môi khô khốc của mình.


Nhưng loại tư thế này kéo dài 10 giây đồng hồ, Tô Bạch không bóp cò súng, mà cậu bé mặc váy đỏ kia vẫn lẳng lặng đứng đó.


Tô Bạch nhắm mắt lại, hắn muốn không quan tâm đến bất cứ điều gì, cứ thế nã một phát súng, nhưng bỗng nhiên hắn chợt có cảm giác có lòng mà chẳng có sức.


Mẹ nó!


Trong lòng Tô Bạch thầm mắng một câu, từ khi nào thì hắn trở nên thánh mẫu như thế?


Chẳng lẽ hắn có hội chứng Stockholm?


(Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.)


Tô Bạch không phải là người tốt lành gì, điểm này chính bản thân hắn rất rõ ràng, hắn và mấy chữ người lương thiện không có chút liên quan gì với nhau, nhưng vừa rồi, rõ ràng đối phương có cơ hội giết chết hắn nhưng lại từ bỏ.


Chẳng qua cậu bé mặc váy đỏ này chỉ cảm thấy ngạt thở là một chuyện khá hay, có lẽ lúc trước cũng bởi vì chính trò chơi này mà cậu nhóc chết đi, nhưng cậu bé vẫn cảm thấy nó mang đến một loại hưởng thụ, cho nên muốn để cho hắn thử nghiệm một chút.


Đối phương…


Không muốn giết chết hắn.


Tô Bạch cắn răng để súng xuống, sau đó hắn thấy cậu bé mặc váy đỏ này vẫn còn đứng sững sờ ở trước mặt mình liền mắng.


- Cút!


Lúc này cậu ta mới chạy trối chết ra bên ngoài.


Tô Bạch đặt hai khẩu súng lên trên bồn rửa tay, mở vòi nước, vốc nước tạt lên mặt mình, nhưng lại vẫn cảm thấy chưa đủ nghiền. Tô Bạch dứt khoát cởi quần áo, tìm một vòi xịt trong nhà vệ sinh, sau đó dưới sự đồng hành của hai thi thể, đi tắm sạch sẽ.


Khoảng nửa tiếng sau, Tô Bạch mặc lại quần áo đi ra khỏi tòa nhà văn phòng này.


Thi thể của Hoắc Khôn và người đàn ông kia, Tô Bạch không đi xử lý, đây là nhiệm vụ hiện thực, như vậy Phát Thanh Khủng Bố sẽ có trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả.


Ngồi vào trong xe của mình, Tô Bạch khởi động xe.


Để cậu bé mặc váy đỏ rời đi, đây thật đúng là thiếu sót lớn trong nhiệm vụ hiện thực, nhưng Tô Bạch không cảm thấy mình sẽ phải gánh chịu trừng phạt lớn và bất mãn từ Phát Thanh Khủng Bố, dù sao loại quỷ hồn như cậu bé mặc váy đỏ có rất nhiều trên thế giới này, đoán chừng người mà Phát Thanh Khủng Bố muốn thanh lý nhất chính là người đàn ông có thể đem virus dung hợp với huyền học kia.


Tô Bạch đã giết ông ta, cũng coi như hoàn thành điểm mấu chốt của nhiệm vụ hiện thực lần này, việc hắn thả đứa bé kia, có thể coi như lần nhiệm vụ hiện thực này chỉ hoàn thành được một nửa, ở trong thế giới chuyện xưa lần sau, nếu như hắn muốn thu được chỗ tốt của Phát Thanh Khủng Bố, đó là điều không thể, nhưng ít nhất nó không cố ý làm khó hắn.


- Được rồi dù sao mình cũng chỉ là kẻ đi theo góp vui mà thôi.


Tô Bạch hiểu rõ, so với một Hoắc Khôn đã biến thành một thi thể lạnh như băng trong nhà vệ sinh, bây giờ trạng thái của hắn tốt hơn anh ta nhiều lần.


Lái xe rời khỏi khu công nghệ, Tô Bạch không vội vã trở về nhà.


Lúc này sắc trời đã hơi sáng, bây giờ là 5 giờ sáng, một ngày mới đã bắt đầu, Tô Bạch cầm di động lên gọi cho Huân Nhi, bên kia Huân Nhi nhanh chóng nghe máy, hiển nhiên đến bây giờ cô ta còn chưa ngủ.


- Tô Bạch, anh không sao chứ?


Huân Nhi lo lắng hỏi.


- Tôi không sao, gần như đã làm xong nhiệm vụ, bây giờ cô đang ở đâu?


- Tôi đang ở bệnh viện Ái Hoa.


- Cô ấy có ở đó không?


Tô Bạch hỏi.


Huân Nhi dĩ nhiên hiểu cô ấy trong miệng Tô Bạch là ai, sau khi trầm mặc khoảng hai giây, Huân Nhi nói:


- Có, cô ấy vừa làm một tiểu phẫu, vấn đề không lớn, bây giờ đang truyền dịch, tôi đang ở trong phòng bệnh của cô ấy.


- Ừ, tôi đi mua bữa sáng, lát nữa tôi sẽ tới đó.


- Được.


Cúp điện thoại, khoảng nửa tiếng sau, Tô Bạch xách theo hai túi đồ ăn sáng đến khu vực nội trú trong bệnh viện. Sau khi tìm được phòng bệnh, Tô Bạch mở cửa. Lúc này Dĩnh Oánh Nhi đang nằm trên giường bệnh, tuy cô mặc bộ đồng phục bệnh nhân, nhưng phong thái vẫn yểu điệu, Huân Nhi một đêm không nghỉ ngơi, có hơi mệt mỏi.


Tô Bạch lấy bữa sáng ra, Huân Nhi qua giúp đỡ hắn, lúc này Dĩnh Oánh Nhi đã tỉnh, nhìn thấy Tô Bạch đến, cô cười một tiếng:


- Cảm ơn hai người, tôi sẽ trả lại tiền viện phí cho hai người.


- Cô ăn trước đi, lát nữa tôi thuê một hộ lý cho cô, sau đó chúng tôi phải về.


Tô Bạch nói.


- Được, tôi cũng không tiện làm phiền hai người.


Tô Bạch cầm một cốc sữa đậu nành, đứng ở cạnh cửa sổ, Tô Bạch không thích mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, ở cạnh cửa sổ, không khí tươi mát hơn một chút.


- Ông ta chết rồi à?


Dĩnh Oánh Nhi đột nhiên hỏi.


Tô Bạch khẽ gật đầu.


Không nhìn ra được cảm xúc trên mặt Dĩnh Oánh Nhi, thấy Tô Bạch thừa nhận, cô không nói gì thêm, lẳng lặng ăn bữa sáng.


Chờ Huân Nhi đem số đồ ăn còn lại vứt vào thùng rác trở về, Tô Bạch đã đứng ở cửa phòng bệnh.


- Sao thế, anh không trò chuyện thêm với cô bạn gái nhỏ của anh à?


Giọng điệu của Huân Nhi mang theo chế nhạo Tô Bạch.


Tô Bạch liếc thoáng qua Huân Nhi, lắc lư chìa khóa trong tay mình:


- Tôi đưa cô về nhà.


- Không cần, có xe đến đón tôi.


- Được rồi, vậy tôi về trước xem đứa nhỏ thế nào.


Tô Bạch quay người rời đi.


Huân Nhi trở về trong phòng bệnh, nói với Dĩnh Oánh Nhi:


- Hộ lý sẽ nhanh chóng tới đây, lát nữa tôi cũng sẽ đi.


- Có phải cô thích anh ấy không?


Dĩnh Oánh Nhi đột nhiên hỏi ra vấn đề này.


- Đây không phải là chuyện cô có tư cách hỏi, cô nghỉ ngơi cho khỏe.


Huân Nhi cho tay vào trong túi áo, đi ra khỏi phòng bệnh.


Bên này, Tô Bạch lái xe rời khỏi bệnh viện, đi thẳng về nhà, hiện tại còn chưa có thông báo về thế giới chuyện xưa tiếp theo, hắn còn có một khoảng thời gian ngắn để nhàn rỗi, dĩ nhiên, có đôi khi Phát Thanh Khủng Bố sẽ để cho người ta đi vào trong thế giới chuyện xưa một cách bất ngờ, không có thông báo gì, ví dụ như lần trước, trong lúc ngủ trên giường, thính giả lập tức đi vào trong thế giới chuyện xưa, dĩ nhiên lần đó bởi vì Phát Thanh Khủng Bố tạm dừng phát sóng trong ba tháng, cho nên mặc dù không được thông báo trước nhưng phần lớn thính giả đều có chuẩn bị.


Xe dừng lại trước cửa nhà, Tô Bạch còn chưa có xuống xe, thông qua cửa sổ xe, hắn đã nhìn thấy trên ban công lầu hai, vậy mà lại có một con mèo đen đang đứng đó, con mèo này dĩ nhiên là Cát Tường.


- Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây hay sao, nó thế mà còn đi ra ngoài đón mình.


Tô Bạch cảm thấy có hơi kỳ lạ, lấy tính tình cao lãnh của Cát Tường, ngoại trừ quan tâm đến tiểu gia hỏa, đoán chừng nó sẽ không chủ động để ý đến ai.


Chương 280

Bình Luận (0)
Comment