Chương 281
Châm Chọc
Cảnh tượng tiếp theo cũng đã xác nhận điều đó, Cát Tường đi ra, hoàn toàn không phải vì đến đón Tô Bạch về nhà. Nó thả người nhảy xuống, trực tiếp xông đến phía sau lưng Tô Bạch, một tiếng mèo kêu vang lên, trong nháy mắt, hơi thở thuộc về Cát Tường xuất hiện, sau đó lại nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
Tô Bạch ngồi ở trong xe, hắn chỉ cảm thấy phía sau xe hắn đột nhiên truyền ra một cỗ quỷ khí, Tô Bạch vội vàng mở cửa, lúc này Cát Tường đang ngồi ở trên cốp xe của hắn, sau đó nhảy xuống đi về nhà.
Tô Bạch mở cốp, trong cốp xe của Tô Bạch rất sạch sẽ, bởi vì hắn không thường xuyên dùng, cho nên trong đó không có gì, nhưng vào lúc này trong đó lại có một dấu vết rất rõ nét, dường như có ai đó vừa hắt một thứ đồ uống gì lên, đồng thời tỏa ra hương vị khiến cho người ta buồn nôn.
Là một con quỷ.
Một con quỷ vừa bị Cát Tường tiêu diệt!
Lúc này Tô Bạch bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, quả thật trên phương diện này, hắn có hơi chút thiệt thòi, nếu như đối phương là người, thậm chí là thính giả đến theo dõi hắn, có lẽ hắn còn có thể phát giác ra được, nhưng đối với thứ như quỷ hồn, là thứ mà mấy người hòa thượng và mập mạp am hiểu, ở phương diện này, quả đúng là nhược điểm của hắn.
Thời gian trôi qua, vũng nước đọng này bắt đầu biến hóa thành thân ảnh của một bé trai.
Đồng tử của Tô Bạch bỗng nhiên co rụt lại, ngón tay hắn khẽ run lên.
Đáng chết.
Đứa bé này thế mà lặng yên không một tiếng động đi theo hắn về nhà.
Nghĩ đến việc nếu như cậu bé mặc váy đỏ này không bị Cát Tường phát hiện và tiêu diệt, dựa theo tính tình của cậu ta, cậu ta thật đúng là có khả năng đi tìm tiểu gia hỏa chơi trò ngạt thở, lửa giận trong lòng Tô Bạch dâng lên.
Hơi nước bắt đầu bốc lên, đến sau cùng hoàn toàn tan thành mây khói.
Đối với bất kỳ điều gì có thể gây ra nguy hại cho tiểu gia hỏa, Cát Tường đều bóp chết không chút nương tay. Tô Bạch không chỉ huy được con mèo này, xem ra chỉ có thể chờ tiểu gia hỏa lớn lên thêm một chút, hắn có thể thông qua tiểu gia hỏa để nhờ Cát Tường làm việc gì đó, chẳng qua thời gian có chút lâu, có lẽ chờ hai năm nữa tiểu gia hỏa mới nói chuyện lưu loát, hai năm sau, hắn không biết chính mình còn sống nữa hay không.
- Quả nhiên làm thánh mẫu không được báo đáp tốt.
Tô Bạch tự giễu cười một tiếng, lúc đó hắn không nên mềm lòng.
Có lẽ đây là điều mà Tô Bạch và đám người mập mạp và hòa thượng Thất Luận khác nhau.
Chỉ là rất nhanh, Tô Bạch phát hiện ra ở một cái khe hở trong cốp có một chiếc thẻ, Tô Bạch lấy chiếc thẻ này ra, là một tấm thẻ từ, trên đó viết tên chung cư và số phòng.
Tô Bạch liếc thoáng qua vũng nước đọng đã bốc hơi được một nửa.
Trong lòng hắn có một suy nghĩ.
Chẳng lẽ cậu bé mặc váy đỏ này đến đưa thẻ nhà của người đàn ông kia cho hắn? Dù sao ông ta có thể chế được thuốc độc giết chết Hoắc Khôn, không cần nghĩ cũng biết, trong nhà người đàn ông này nhất định còn có đồ tốt.
Trong đầu Tô Bạch xuất hiện dáng vẻ hoạt bát của cậu bé mặc váy đỏ ở trước mặt mình.
Đột nhiên hắn cảm thấy một màn trước mặt có hơi châm chọc.
Tô Bạch cố ý gọi điện thoại để cho người ta mang hai cây nến và một ít tiền âm phủ đến, trong nhà có rượu Thiệu Hưng, không cần đi mua.
Tiểu gia hỏa ngồi trên giường trẻ sơ sinh, tò mò nhìn Tô Bạch, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Sau khi Cát Tường tiêu diệt cậu bé mặc váy đỏ xong liền quay về phòng ngủ để nhìn bức tranh, hiển nhiên nó không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, quả thật chuyện nó làm không tính là sai, trong mắt Cát Tường chỉ có tiểu gia hỏa, thậm chí ngay cả Tô Bạch nó cũng không để mắt đến chứ đừng nói là một tiểu quỷ, một tiểu quỷ không tên đột nhiên xuất hiện ở gần nhà, Cát Tường xuất phát từ ý thức bảo vệ tiểu gia hỏa trực tiếp ra tay giết chết đối phương, đây xem như nó đã làm hết trách nhiệm của mình.
Trên thực tế, nếu đổi lại là Tô Bạch phát hiện ra cậu bé mặc váy đỏ thế mà lại đi theo chính mình về nhà, có lẽ hắn cũng không chút nào do dự, nổ súng bắn cậu ta.
Hai cây nến được đốt lên, ánh lửa chập chờn, Tô Bạch tìm một cái chậu sắt, sau đó hóa tiền âm phủ, cuối cùng vẩy một chén rượu vào trong đó.
Chờ đến khi làm xong, Tô Bạch chống nạnh đứng lên.
- Kiếp sau nhớ làm người bình thường, đừng thích chơi mấy trò nguy hiểm nữa.
Trên thế giới này có rất nhiều thứ không được mọi người đón, mặc dù đứng từ trên góc độ pháp luật và đạo đức mà nói, không thể chỉ trích được những thứ này, nhưng con người ta không hiểu chính là không hiểu, đây là thế giới hiện thực, không thể làm gì khác hơn.
Trong khoảng thời gian ở Cửu Trại Câu, Tô Bạch từng tán gẫu với hòa thượng và Gia Thố, trong đó hòa thượng đã từng nói, sau khi con người ta biến thành quỷ, tự nhiên sẽ không khắc chế được ác niệm trong mình, bởi vì đã là quỷ, đã chết, những hạn chế đã xiềng xích mình biến mất, ngược lại con người hoặc nói đúng hơn là con quỷ kia sẽ càng thêm cực đoan, tà ác, đây là cách tốt nhất để giải thích nhân tính vốn ác.
Từ một điểm này nhìn lại, cậu bé mặc váy đỏ không tính là ác, nhưng hành động và loại đam mê kia của cậu ta, quả thực không làm cho người nào tiếp nhận được, thậm chí còn có người cảm thấy chán ghét nó, nhưng cậu bé không muốn giết người, cũng không nghĩ đến chuyện giết người.
Tô Bạch đi đến vòi nước rửa tay, sau đó hắn đi đến bên cạnh tiểu gia hỏa, bế cậu bé lên, ôm vào trong ngực.
Dáng vẻ tiểu gia hỏa mũm mĩm, trên người còn có mùi sữa thơm.
Giống như phát hiện ra tâm trạng của Tô Bạch không tốt, tiểu gia hỏa rất yên tĩnh, chỉ lặng lặng tựa đầu vào vai Tô Bạch, trong miệng phát ra âm tiết đơn điệu, hình như đang an ủi Tô Bạch.
Tô Bạch vỗ nhẹ lên tiểu gia hỏa:
- Ngoan, cha con không yếu ớt như thế, chỉ vì muốn an tâm hơn thôi, nói cho cùng, là cha có lỗi với đứa bé này.
Sau khi nói xong, Tô Bạch ôm tiểu gia hỏa vào trong phòng.
Buổi tối, Tô Bạch tự mình xuống bếp làm mấy món ăn thanh đạm.
Tiểu gia hỏa rất thích Tô Bạch nấu canh trứng gà, cậu bé thích ăn canh trứng chan cơm, hiện tại tiểu gia hỏa chưa biết dùng đũa, bình thường lúc ăn đùi gà hoặc uống sữa, cậu bé có thể tự mình giải quyết, nhưng cũng không thể cho cậu bé chổng mông trên bàn dùng tay ăn cơm.
Tô Bạch cầm thìa đút cho tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa cao hứng bừng bừng, mỗi lần đều há to miệng, sau đó còn không ngừng lắc lư chân nhỏ của mình.
Cát Tường vẫn thế, nó không có hứng thú với đồ ăn của con người, điểm này Tô Bạch đã quen thuộc, con mèo này hẳn là đã đạt đến một cấp bậc nhất định, hoàn toàn có thể ích cốc, dựa vào cái gọi là hấp thu linh khí của trời đất, không cần dựa vào việc chuyển hóa thức ăn để sinh tồn.
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, Tô Bạch đặt tiểu gia hỏa vào trong bồn tắm, hắn đang chuẩn bị giúp tiểu gia hỏa tắm rửa thì Cát Tường ngậm khăn tắm xuất hiện ở ngoài cửa, nó trực tiếp đi vào, nhảy lên bồn tắm, bắt đầu dùng móng vuốt của mình đè lên dầu gội và sữa tắm.
Hiển nhiên nó cố ý đuổi Tô Bạch ra xa, để nó đến tắm cho tiểu gia hỏa, như vậy nó mới yên tâm.
Tô Bạch cũng vui vẻ nhàn rỗi, hắn rời khỏi nhà vệ sinh đi qua phòng khách pha cho mình ấm trà, hắn còn chưa kịp uống thì điện thoại di động của hắn đổ chuông, là mập mạp gọi điện.
Chuyện này đã kết thúc, đáng chết hay không đáng chết đều đã chết, bây giờ mập mạp gọi điện thoại cho hắn làm gì?