Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 282 - Chương 282 Vũ Khí Biến Mất

Chương 282

Vũ Khí Biến Mất


“Alo”


Tô Bạch nghe máy.


- Tô Bạch, có phải Hoắc Khôn đã chết rồi không?


Mập mạp trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa giọng điệu của anh ta rất kích động:


- Anh ta giống như cậu, sau khi cậu gọi điện thoại cho tôi, Hoắc Khôn cũng gọi đến để nghiên cứu, thảo luận chuyện tương tự với tôi, hơn nữa tôi biết anh ta ở Thượng Hải!


Hiển nhiên mập mạp tìm được manh mối đem Hoắc Khôn và Tô Bạch liên hệ với nhau, khả năng quan sát của mập mạp thật đúng là kinh người, nếu không, anh ta sẽ không có nhiều cơ hội giúp đỡ một số người có năng lực mạnh đi làm một số chuyện. Dĩ nhiên mập mạp không quên phương châm tự mình làm, cơm no áo ấm, chính mình chủ động đi tìm đồ tốt, ví dụ như chiếc rương đồng của Tô Bạch còn ở chỗ mập mạp, Tô Bạch không biết mập mạp có phá giải ra bí mật của chiếc rương đồng này hay không.


- Ừ, Hoắc Khôn chết rồi.


Tô Bạch dựa người vào ghế sofa, lúc này cơn buồn ngủ kéo đến, tối hôm qua hắn căn bản không ngủ, cho nên lúc này hắn hơi cảm thấy mệt mỏi.


- Thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, tên quỷ đen Hoắc Khôn này lại chết trong lúc làm nhiệm vụ hiện thực, ha ha. A Bạch, cậu xem, quan hệ của hai chúng ta tốt như thế, có thứ gì tốt cũng đừng quên tôi.


- Anh có ý gì?


Tô Bạch hỏi.


- Ý tứ của tôi không phải rất đơn giản sao, lấy tính tình của cậu, Hoắc Khôn chết rồi, chẳng lẽ cậu không kiểm tra anh ta một lượt? Yên tâm, tôi không ngây thơ đến mức nghĩ cậu tặng không nó cho tôi, tôi sẽ lấy thứ khác để trao đổi với cậu.


Nghe đến đó, Tô Bạch liền hiểu ý của mập mạp, có lẽ mập mạp đã nhìn trúng thứ gì đó trên người Hoắc Khôn từ rất lâu.


Trên thực tế, so với một Tô Bạch không quen biết được mấy người thính giả, có thể nói mập mạp chính là “đóa hoa giao tiếp xinh đẹp” trong Phát Thanh Khủng Bố, số lượng thính giả mà mập mạp quen biết nhiều gấp mấy lần Tô Bạch, thậm chí là rất nhiều.


- Tôi đã lục soát, ngoại trừ một chiếc quần lót màu hồng đáng yêu, tôi không phát hiện ra thứ gì khác.


Đúng vậy, nhạn qua nhổ lông là tính cách nhất quán của Tô Bạch, sau khi đi tắm xong, Tô Bạch cũng cố ý lục soát trên người Hoắc Khôn một lượt, dù sao Hoắc Khôn là một thính giả có độ hoàn thành nhiệm vụ cao như thế, Tô Bạch tin đối phương nhất định sẽ có rất nhiều đồ tốt, chẳng qua ngoài ý muốn chính là, trên người Hoắc Khôn không có gì, ngoại trừ mấy chiếc vé tàu và ít tiền lẻ, quả thật không có bất kỳ một bảo bối nào.


(Nhạn qua nhổ lông: chim nhạn bay rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhổ được lông của nó, câu này dùng để hình dung người có võ nghệ cao siêu đồng thời cũng dùng để ám chỉ người thích chiếm tiện nghi của người khác, thấy có lợi ích là nhào vào.)


- Cậu thử suy nghĩ lại một chút xem, anh ta thật sự tay không đi làm việc sao?


Đối với chuyện này, mập mạp rất để ý, dĩ nhiên anh ta không để ý đến một người thính giả có thực lực mạnh như Hoắc Khôn vì sao lại bất ngờ chết trong nhiệm vụ hiện thực, thứ mà mập mạp để ý đến chính là những bảo bối ở trên người Hoắc Khôn đã đi đâu, mập mạp luôn là người thực tế như vậy.


Phải biết Hoắc Khôn là cường giả Quỷ đạo, thứ mà anh ta am hiểu nhất chính là nuôi quỷ, nhưng hình như vì muốn tránh không bị Phát Thanh Khủng Bố trách phạt, cho nên những tiểu quỷ mà Hoắc Khôn nuôi đều là do anh ta vẽ, anh ta không dám lợi dụng tính mạng của trẻ nhỏ.


Đối mặt với vấn đề của mập mạp, Tô Bạch có hơi kinh ngạc, nguyên nhân khiến cho Tô Bạch kinh ngạc chính là, Tô Bạch tận mắt nhìn thấy Hoắc Khôn dùng một chiếc la bàn làm người đàn ông kia bị thương rất nặng, chiếc la bàn này nhất định là một pháp khí không đơn giản, nó chắc chắn có công dụng rất lớn.


Chẳng qua, lưu ý đến điểm này, Tô Bạch đã tìm kiếm rất kỹ ở hiện trường, thế nhưng lại không thấy chiếc la bàn kia đâu cả, không thể không nói, đây quả đúng là một chuyện kỳ lạ.


- Có một thứ, tôi đã nhìn thấy Hoắc Khôn dùng nó, nhưng sau khi anh ta chết, tôi không tìm được nó.


Tô Bạch lên tiếng:


- Hẳn là không phải bị trộm, chỉ là tự nhiên không thấy.


Ở đầu dây bên kia, mập mạp trầm mặc một lúc, sau đó anh ta gần như hét lên:


- Có phải là một chiếc la bàn không?


- Ừ.


Tô Bạch trả lời một chữ.


- Trách không được, trách không được cậu không tìm thấy, đó là vũ khí do Hoắc Khôn luyện hóa. Tô Bạch cậu có hơi đặc biệt, nhưng có lẽ cậu còn chưa tới cấp bậc kia, cho nên không biết cái gì gọi là liên kết vũ khí, nói một cách đơn giản giống như chiếc gậy như ý của Tôn Ngộ Không, lúc không cần dùng, Tôn Ngộ Không có thể cất nó trong lỗ tai.


Trước đó lúc quyết đấu với Trần Hân Di, Tô Bạch đã nhìn thấy cô ta trực tiếp lấy ra được một chiếc roi da, xem ra, khi thính giả đạt đến một cấp bậc nhất định, quả thật có năng lực dung hợp vũ khí vào trong thân thể, dĩ nhiên có lẽ trong này có rất nhiều hạn chế.


- Ý của anh là, chiếc la bàn này còn đang ở trong thi thể của Hoắc Khôn à?


- Đúng thế, phải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể lấy được chiếc la bàn này ra ngoài, nó nhận chủ, cho dù chủ nhân của nó chết rồi, nó vẫn giống như cũ lựa chọn tiếp tục ở lại bên trong chủ nhân, đây chính là liên kết vũ khí, giữa vũ khí và chủ nhân đã sớm có tình cảm thâm căn cố đế, cho nên mới có thể hòa làm một thể.


- Trên thực tế, đối với một thính giả mà nói, có thể đem được một vũ khí có phẩm chất cao dung hợp vào trong cơ thể mình hay không, cũng được coi như một đường ranh giới về thực lực.


- Dĩ nhiên, một thính giả chỉ có thể dung hợp một vũ khí, không phải cậu có một bộ súng à? Sau này cậu nên bồi dưỡng tình cảm, để hai khẩu súng này sinh ra tình cảm cộng minh với cậu, như thế cậu có thể lĩnh ngộ ra được biện pháp dung hợp nó vào trong cơ thể mình, ví dụ như ở vị trí hai viên bi chẳng hạn, ha ha…


Mập mạp càng nói càng biến thái, Tô Bạch hiểu mập mạp cố ý, sau khi anh ta biết la bàn còn đang ở trong cơ thể của Hoắc Khôn liền cố ý mở rộng đề tài, mục đích của chuyện này, không cần nói cũng biết.


Tô Bạch lập tức cúp điện thoại, sau đó gọi cho Sở Triệu.


- Alo, cậu có chuyện gì thế?


Giọng điệu Sở Triệu lộ ra mệt mỏi, hẳn là bận rộn kết thúc vụ án này.


- Một người đàn ông da đen có quốc tịch Trung Quốc đã chết, bây giờ thi thể của anh ta đang ở đâu?


Đặc điểm rất rõ ràng, thậm chí còn rất nổi bật, hơn nữa Tô Bạch cho rằng thi thể của Hoắc Khôn rất có thể được xử lý thành bệnh tim đột phát hoặc là một nguyên nhân chết bình thường để “xử lý sạch sẽ”, cho nên Tô Bạch mới gọi điện tìm Sở Triệu.


Chỉ là nhìn phản ứng của Sở Triệu, có lẽ Huân Nhi không nói cho Sở Triệu biết, sau khi cô ta và hắn rời đi đã gặp phải chuyện gì, lúc này Sở Triệu còn đang ở trong đội cảnh sát hình sự bận rộn phá án.


- Cậu quan tâm đến chuyện này làm gì, để tôi tìm hiểu cho cậu…


Đại khái khoảng ba phút sau, giọng nói của Sở Triệu vang lên:


- Cậu đang nói đến người đàn ông da đen uống thuốc độc tự tử à? Sáng nay vừa phát hiện ra thi thể của anh ta, nhưng rất nhanh đã có kết luận, là do không chịu nổi áp lực về màu da và sự kỳ thị của xã hội, cho nên anh ta đã uống thuốc độc tự tử, cha mẹ anh ta đã qua đời, cho nên cục cảnh sát đưa thi thể của anh ta đến nhà tang lễ để hỏa táng, hiệu suất này thật đúng là nhanh.


Hiển nhiên Sở Triệu cũng cảm thấy kỳ quái, từ khi nào thì hiệu suất làm việc của cục cảnh sát lại trâu bò như thế.


Nhà tang lễ?


Hỏa táng?


Hô hấp của Tô Bạch trở nên dồn dập, hắn lập tức hỏi


- Nhà tang lễ nào?


Chương 282

Bình Luận (0)
Comment