Chương 283
Thi Thể Hoắc Khôn
Tô Bạch đổi một chiếc áo khoác mới, cầm chìa khóa xe đi thẳng đến chỗ gara, sau đó lái xe rời đi. Nếu như nói đến sau cùng thi thể Hoắc Khôn bị hỏa táng hoặc là có người nhanh chân đến trước, đây nhất định trở thành chuyện cười của Tô Bạch. Một bảo bối quý giá ở ngay trước mặt mình, chính mình cứ thế mà tắm rửa, quay đầu rời đi.
Tô Bạch lái xe rất nhanh, gió thổi làm rối tóc Tô Bạch, một tay của hắn gác trên tay lái, một tay còn lại che lấy miệng mình. Lúc này ngay cả chính hắn cũng muốn cười.
Đây chính là hậu quả của kiến thức hạn hẹp.
Đây cũng coi như một điều đương nhiên, không thể trách được người khác, cũng không thể tính là tự trách mình. Dù sao từ sau khi Tô Bạch nhận được huyết thống Vampire, sau đó lại dung hợp với huyết thống cương thi, huyết thống của hắn đã sinh ra biến dị vặn vẹo, một người có hai loại huyết thống trên cơ thể, dẫn đến việc căn bản không có biện pháp tiếp tục nhon nhặt điểm cốt truyện, sau đó qua cửa hàng trên wechat để tăng cường huyết thống, cộng thêm với tính cách vốn có của mình, cho nên ở trong phạm vi thính giả, mạng lưới giao tiếp của hắn quả thật rất hạn hẹp.
Cũng chính vì thế Tô Bạch không biết chuyện liên kết vũ khí là một chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đối với chuyện mập mạp nói có thể đem vũ khí dung hợp vào trong cơ thể mình hay không, còn phụ thuộc vào năng lực giữa những thính giả, chuyện này Tô Bạch vẫn hơi ngoài nghi.
Nhà tang lễ trong nước trên cơ bản đều do chính phủ quản lý, bản thân nhà tang lễ bao gồm nơi xử lý thi thể (đông lạnh, trang điểm, mặc quần áo…), nơi tiến hành lễ truy điệu, nơi hỏa táng, thi thể được đưa đến đây sẽ được đi qua lần lượt từng nơi.
Nhà thơ Bạch Cư Dị đã từng dùng “Trước cửa vắng vẻ xe ngựa lưa thưa” để hình dung tình cảnh của một kỹ nữ lầu xanh đã lớn tuổi, nhưng thật ra nó có thể càng thêm hoàn mỹ nếu được dùng để hình dung trước cửa nhà tang lễ.
Ít nhất ở chỗ này bình thường đều không cần lo lắng đến việc đỗ xe, đoán chừng ngay cả nhân viên trong nhà tang lễ cũng không muốn mỗi ngày đều lái xe của mình đi đến nơi này.
Đây là một nhà tang lễ tương đối nhỏ, mấy năm nay theo sự phát triển của nền kinh tế thị trường, quan điểm của người dân trong nước cũng thay đổi, bao gồm cả việc mai táng, rất nhiều nhà tang lễ đã tiến hành thay đổi, đưa ra rất nhiều dịch vụ để kiếm tiền, thậm chí có mấy nhà tang lễ đã qua thời gian dựa vào sự trợ cấp của chính phủ, ngược lại còn thu được lợi nhuận không nhỏ.
Chẳng qua Hoắc Khôn không có người thân, cũng không ai sắp xếp tang sự cho anh ta, cho nên người ở đây dĩ nhiên không nguyện ý đi làm cho Hoắc Khôn một tang lễ xa hoa, tùy tiện tìm một nhà tang lễ nhỏ nào đó mang đi hỏa táng cho xong chuyện.
Nhiệt độ bên trong và bên ngoài nhà tang lễ chênh lệch rất rõ ràng, ít nhất bản thân Tô Bạch cảm thấy như thế. Lúc này vẫn là mùa hè, nhưng trong nhà tang lễ rất mát, đây có thể là lời giải thích chính xác nhất cho câu nói trong lòng yên tĩnh tự nhiên thấy mát.
Trong phòng làm việc có một người phụ nữ đang ngủ gật, Tô Bạch đi vào đưa tay ra gõ cửa, cửa không khóa, nhưng Tô Bạch làm thế là vì muốn người phụ nữ này tỉnh lại.
Chẳng qua người phụ nữ này vẫn không tỉnh.
Tô Bạch hơi nhíu mày, mặc dù hôm nay nơi này không bận rộn gì nhưng không lười nhác đến tình trạng này chứ? Tô Bạch đi lên mấy bước:
- Xin hỏi, hôm nay các người nhận được thi thể của một người đàn ông da đen, không biết đã…
Tô Bạch đưa tay đặt lên vai người phụ nữ, hắn cảm nhận được một loại cảm giác lạnh buốt, đồng tử Tô Bạch bỗng nhiên co rụt lại, thân thể người phụ nữ bị Tô Bạch động một cái như thế, cho nên ngã xuống.
Cô ta không chết, hiện tại cô ta đang ở trong trạng thái giả chết, hẳn là bị người ta khóa hồn.
Ở trong làng quê Trung Quốc có rất nhiều miêu tả đến việc liên quan đến khóa hồn, ví dụ như trẻ con dễ bị mấy thứ bẩn thỉu làm cho hoảng sợ, người lớn trong nhà nhất định phải cầu bùa bình an hoặc khóa, giúp khóa hồn đứa nhỏ, tránh rủi ro.
- Đầu năm nay, ngay cả thi thể cũng bị cướp.
Tô Bạch vừa lẩm bẩm, vừa rút địa ngục hỏa shotgun ra.
Nhà tang lễ này không tính là lớn, Tô Bạch đang dự định đi đến nhà xác, nếu như thi thể của Hoắc Khôn còn chưa kịp hỏa táng, hắn là ở chỗ đó.
Từ văn phòng đi đến nhà xác có một lối đi bộ, hai bên bày các loại vòng hoa tro cốt và đồ dùng dưới lòng đất khiến cho người ta cảm thấy bầu không khí đè nén.
Dĩ nhiên lấy tính cách của Tô Bạch, hắn không chút nào bị hoàn cảnh này dọa sợ, nhưng vừa nghĩ là do chính mình sơ sẩy để cho người khác nhanh chân đến trước lấy mất đồ tốt, trong lòng Tô Bạch liền cảm thấy rất khó chịu. Nếu như chiếc la bàn kia thật sự bị người khác lấy đi, trong nhiệm vụ lần này, Tô Bạch chính là một kẻ não tàn.
Người này có phải là mập mạp không?
Hiện tại Tô Bạch thậm chí bắt đầu nghi ngờ, dựa theo tính cách và mức độ tham lam với bảo vật của mập mạp, lúc anh ta gọi điện thoại cho hắn, anh ta còn đang ở Tứ Xuyên, hay là vừa đi máy bay đến Thượng Hải?
Khả năng sau lớn hơn.
Tô Bạch tìm được nhà xác, tuy nói nhà tang lễ này nhỏ, nhưng trong này không ít thi thể, Tô Bạch cũng lười kiểm tra từng cái, ở trên vách tường gần cửa có một bảng danh sách, phía trên có ghi chú tên của thi thể trong từng tủ, ngược lại rất thuận tiện, ừm, rất thuận tiện trộm thi thể.
Tô Bạch nhìn một lượt, cuối cùng hắn tìm được tên Hoắc Khôn.
Số 13.
Tô Bạch đi đến tủ số 13, vươn tay, kéo nó ra ngoài.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, không thấy thi thể đâu nữa.
Quả thật có người nhanh hơn hắn một bước đã lấy thi thể đi. Thi thể Hoắc Khôn chưa được hỏa táng, bởi vì trên danh sách kia, ở sau tên thi thể nào đã được hỏa táng đều sẽ được tích vào, hiển nhiên hôm nay nhà tang lễ chưa có ý định hỏa táng anh ta, có lẽ dự định để đến ngày mai.
Đi ra khỏi nhà xác, ánh mắt Tô Bạch đảo xung quanh, từ mức độ khóa hồn người phụ nữ trong phòng làm việc, hẳn là mới cách đó không lâu, bởi vì đối phương khóa hồn chỉ vì để người phụ nữ này rơi vào trạng thái hôn mê, không tính là hại người, hiển nhiên là có kiêng kỵ, mà loại kiêng kỵ này, Tô Bạch hiểu rõ.
Người phụ nữ còn đang hôn mê sâu, cho nên khóa hồn mới được thực hiện không lâu, hơn nữa việc mang một thi thể đi sẽ gây ra sự chú ý, Tô Bạch bắt đầu đảo ngược vị trí để suy nghĩ. Nếu như hắn là người đầu tiên trộm thi thể, hơn nữa lại biết cách lấy la bàn từ trong người Hoắc Khôn ra, như vậy, hắn sẽ làm gì?
Trong nháy mắt, Tô Bạch hít sâu một hơi.
Chính bản thân hắn hẳn là tìm một chỗ trong nhà tang lễ để lấy la bàn từ trong thi thể ra, không cần thiết mang theo thi thể chạy loạn khắp nơi.
Tô Bạch nghĩ đến việc đi xem camera giám sát, nhưng suy nghĩ một lúc liền từ bỏ, dù sao hắn không phải đến làm cảnh sát, đối phương rõ ràng là một thính giả, bản thân hắn cũng không cần biết là ai đã trộm thi thể của Hoắc Khôn. Cho dù biết cũng không thể làm gì đối phương, điều bây giờ hắn có thể làm chính là, trước khi đối phương lấy được la bàn rời khỏi nơi này, hắn phải tìm ra được đối phương, sau đó tiến hành ngăn cản.
Tô Bạch quay đầu lại nhìn thoáng qua con đường hắn đi đến, sau đó lại nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt có chút thâm thúy.
Ở trong chỗ nhà tang lễ, nơi quan trọng nhất chính là nơi hỏa táng người chết.