Chương 284
Bị Thi Thể…
Tô Bạch tiếp tục đi vào bên trong, mở ra một cánh cửa sắt, cửa sắt có chút rỉ sét, nhưng đồ bên trong còn rất mới, xem ra nhà tang lễ nhỏ này mới mua sắm trang thiết bị.
Bình thường lúc hỏa táng sẽ tiến hành đổ xăng, sau đó châm lửa, lửa sẽ rất lớn, cho nên hiệu suất rất cao, chờ sau khi thiêu xong sẽ có người đến xử lý, thu thập một số tro cốt đặt vào trong hũ tro cốt mà thân nhân người đã mất chuẩn bị.
Chẳng qua nơi này hình như không có chỗ giấu thi thể, trên mấy xe đẩy có áo niệm, mặt đất còn có vòng hoa nhưng chưa có người chết.
Đúng lúc Tô Bạch cảm thấy mình sẽ không có thu hoạch gì, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dốc.
Mang theo tiết tấu.
Mang theo quy luật.
Tô Bạch lè lưỡi liếm môi, vặn cổ tay, trên mặt hắn lộ vẻ hưng phấn, nhìn xem, đúng là ở nơi này.
Tô Bạch vẫn luôn nắm chặt địa ngục hỏa shotgun trong tay, súng hoặc là vũ khí nói chung luôn có thể khiến cho người ta cảm thấy có lòng tin và cảm giác an toàn, nếu như đối phương là thính giả, không, hắn tin chắc rằng đối phương là thính giả, cho nên khả năng vạch mặt ở chính diện là không lớn, nhưng cần bảo đảm duy trì đủ lực uy hiếp.
Tô Bạch cẩn thận lắng nghe âm thanh, bởi vì âm thanh này quá nhỏ, đại khái khoảng sau 10 giây, cuối cùng ánh mắt Tô Bạch rơi về phía lò lửa.
Lúc hỏa táng thi thể, thi thể sẽ được đặt trên một băng chuyền, sau đó đưa vào trong lò lửa để tiến hành thiêu, nếu như nói nơi này còn có chỗ nào giấu được một thi thể.
Như vậy.
Chỉ còn duy nhất lò lửa kia.
Tô Bạch chậm rãi đến gần lò lửa, tiếng bước chân hắn không ngừng vang vọng trong không gian tĩnh mịch, đồng thời khi Tô Bạch càng lúc càng tới gần, tiếng thở dốc kia càng trở nên rõ ràng.
Thời gian dần trôi qua, thông qua tiếng thở dốc kia, Tô Bạch cảm nhận được một loại đè nén thống khổ.
Thống khổ?
Ha ha ha.
Càng ngày càng thú vị.
Thật đáng cho người ta mong chờ.
Bên trong lò lửa bị một tấm rèm màu đen ngăn cách, giống như là một loại kiêng kỵ, lúc dùng đến nơi này rèm sẽ được kéo lên, ngày bình thường vẫn cần che lại.
Tô Bạch đi qua, vươn tay cầm lấy một góc rèm.
Sau đó.
Hắn bỗng nhiên xốc lên.
Soạt…
Chiếc rèm gần như bị Tô Bạch giật xuống, tình cảnh bên trong hoàn toàn lộ ra.
Một tên mập mạp đang ghé vào mặt dưới lò lửa, thân thể lay động, hai tay anh ta nắm lấy hai bên mép tấm thép, không ngừng giãy dụa, vẻ mặt thống khổ không sao tả hết.
Anh ta nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch cũng nhìn anh ta.
- A Bạch, cứu tôi…. Cứu tôi!!!
Mập mạp cầu xin, anh ta đã sắp không nói ra được gì nữa rồi.
- Anh đang làm gì thế…
Tô Bạch lập tức sững sờ, bởi vì màu da đen, bên trong lò lửa cũng là một mảnh đen kịt, cho nên thi thể của Hoắc Khôn được che chắn rất tốt trong đó.
Lúc này cuối cùng Tô Bạch cũng nhìn thấy rõ ràng, thi thể một người da đen đang ghé vào trên người mập mạp… Không ngừng nhún…
Cảnh tượng này quá mức buồn nôn rồi.
Mập mạp xuất hiện ở nơi này, Tô Bạch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì anh ta giống như một con chó săn, đối với mấy thứ đồ tốt, anh ta gần như đạt đến trình độ ưa thích không rời.
Nhưng tình cảnh này vượt xa khỏi sức tưởng tượng của Tô Bạch.
Nhà tang lễ.
Chỗ hỏa táng.
Lò lửa.
Mập Mạp trắng trẻo.
Một người đàn ông da đen cường tráng…
Mẹ nó, thật đúng là cay con mắt.
- Đừng nhìn nữa, mau cứu tôi.
Mập mạp gần như sắp khóc đến nơi rồi, dáng vẻ sắp chết, dường như anh ta đang gặp một loại hình phạt đáng sợ.
- Hai người tự nguyện à?
Giọng điệu của Tô Bạch mang theo chế nhạo hỏi.
“…” Mập mạp.
- Nếu như là tự nguyện, tôi không thể làm gì anh ta, bởi vì tôi là thính giả, anh ta cũng là thính giả.
Tô Bạch còn nói thêm, giữa thính giả với nhau, không thể vô duyên vô cớ chém giết.
- Anh ta… Đã chết… Rồi… Á!
Tô Bạch hít sâu một hơi, giữ lấy cánh tay mập mạp, nhưng ngay khi Tô Bạch chuẩn bị dùng lực kéo mập mạp ra ngoài, Hoắc Khôn bỗng nhiên há miệng, phát ra một tiếng tru giống như dã thú động tình, sau đó một luồng sức mạnh hướng về phía Tô Bạch.
Có vết xe đổ của mập mạp, Tô Bạch không muốn chính mình bị đè xuống dưới run run, hắn lập tức đạp một cước lên tấm thép đặt thi thể trong lò xác, mượn lực bắn ngược ra sau.
- Mẹ nó…!
Mập mạp nhìn thấy Tô Bạch không những không kéo mình ra ngoài, ngược lại còn lùi ra xa, anh ta không nhịn được mắng một tiếng, nhưng tần suất vận động của Hoắc Khôn càng lúc càng lớn, cho dù mập mạp chưa từng bị đối xử như thế, nhưng hiện tại anh ta hiểu Hoắc Khôn sắp bắn rồi.
- Đừng mà, A Bạch… Cậu cứu tôi… Cậu muốn cái gì tôi cũng cho cậu… Thật đó.
- Tôi muốn chiếc rương đồng của tôi.
Tô Bạch nói.
- Được!
- Anh thề đi, lấy đạo tâm của anh ra thề!
Đối với một người coi đạo sĩ là con đường cường hóa mà nói, lấy đạo tâm ra để thề, khả năng bội ước không lớn, trừ khi sau này mập mạp gánh chịu được phản hệ.
- Tôi lấy đạo tâm ra để thề!
Mập mạp nói to:
- Mẹ nó, cậu có nhanh lên không, anh ta sắp bắn rồi!
Tô Bạch nghĩ đến chuyện tên xấu xa mập mạp này bị cường đạo, thật đúng là khiến cho người ta vui vẻ.
Lúc này, Tô Bạch giơ địa ngục hỏa shotgun lên, trực tiếp bóp cò súng nhắm thẳng vào người đang ở bên trên mập mạp.
Thông qua trước đó tiếp xúc, Tô Bạch tin Hoắc Khôn đã chết, lúc này tên gia hỏa đang nhún nhảy trên người mập mạp cũng không phải là Hoắc Khôn mà chính là một thi thể không biết dùng năng lực gì mà lại có thể cử động, cho nên đây không tính là nổ súng với thính giả, không tính là giữa thính giả tự giết lẫn nhau.
Pằng!
Người da đen bị bắn ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống chỗ sâu trong lò lửa.
Mập mạp vội vàng đứng dậy, nhanh chóng kéo quần của mình lên.
- Mẹ nó, lần này ra ngoài không xem hoàng lịch, hôm nay ông đây mệnh phạm cúc hoa.
Ngay lúc mập mạp vừa nói xong, Hoắc Khôn đứng lên, sau đó anh ta bỗng nhiên lao đến, trên trán Hoắc Khôn có ba vết đạn, là lúc trước bị người đàn ông kia giết lưu lại. Còn lúc này, ở trước ngực anh ta có một mảng máu thịt be bét, nhưng hình như nó không ảnh hưởng đến khả năng tiếp tục sinh tồn của Hoắc Khôn, nếu như dáng vẻ hiện tại của anh ta có thể coi là sinh tồn.
- Thái Thượng Lão Quân lập tức nghe lệnh, trấn!
Trong tay mập mạp cầm một lá bùa màu tím:
- A Bạch, cho anh ta một phát súng nữa.
- Đạn của tôi rất đắt.
Tô Bạch nói.
- Tôi đền cho cậu.
Pằng!
Hoắc Khôn một lần nữa bị bắn trúng, lần này anh ta bị bắn trúng hai chân, cả người quỳ xuống.
Mập mạp nhân cơ hội này đi lên, đem lá bùa màu tím dán lên trán Hoắc Khôn, lúc này Hoắc Khôn quỳ bất động ở đó.
- Đây là xác chết vùng dậy?
Tô Bạch đi tới nhìn kỹ một chút:
- Nhìn không giống lắm.
Mập mạp lắc đầu:
- Đây không phải xác chết vùng dậy, chuyện này nói ra thì dài dòng, trước tiên tôi cần lấy chiếc la bàn ở trong người anh ta ra, sau đó sẽ nói tỉ mỉ với cậu.
- La bàn còn trong người anh ta?
- Dĩ nhiên rồi.
Mập mạp chắc chắn:
- Đợi lát nữa tôi sẽ bố trí một trận pháp nhỏ.
Tô Bạch gật đầu, lùi về phía sau mấy bước, nhìn mập mạp dùng một tay che mông, cắn răng chịu nhịn đau tiếp tục bố trí trận pháp, bỗng nhiên hắn cảm thấy hình tượng của mập mạp cao lớn hơn nhiều, một người vừa mới bị bạo cúc hoa còn có thể kiên trì bền bỉ vì bảo bối mà phấn đấu, loại tinh thần này thật đúng là khâm phục.