Chương 285
Văn Phòng Thám Tử
“Lên!”
Mập mạp khẽ quát một tiếng, một lá bùa trong tay anh ta tự cháy, những lá cờ nhỏ vừa được bố trí đều không gió mà bay, cùng lúc đó ở giữa trán Hoắc Khôn xuất hiện một ấn ký màu đỏ rất rõ ràng, rất nhanh, từ trên ấn ký màu đỏ đó xuất hiện một luồng ánh sáng, một chiếc la bàn xuất hiện trên mặt đất.
Lúc này Tô Bạch mới bắt đầu xông đến, mập mạp cũng lập tức nhào vào, nhưng mà bởi vì phía mông truyền đến đau đớn khiến cho thân pháp người nhẹ như yến của mập mạp lập tức trở nên trì trệ, thậm chí cả người còn đau đến mức ngã xuống, hiển nhiên là vận động dữ dội ảnh hưởng đến vết thương.
Việc này khiến cho Tô Bạch có thể ung dung đi đến nhặt chiếc la bàn kia.
- A Bạch, cậu không dùng đến thứ này.
Mập mạp khó khăn đứng lên.
- Tôi biết, nhưng sẽ có người khác cần dùng, lấy vật đổi vật.
Tô Bạch nhìn mập mạp rồi nói.
- Được, trước để tạm ở chỗ cậu, sau đó tôi sẽ đổi đồ với cậu sau, nhưng trước tiên, tôi có một điều kiện.
Giọng nói của mập mạp đã bắt đầu trở nên đứt quãng, gương mặt đỏ lên, hiển nhiên đau đớn ở phía sau vẫn rất rõ ràng.
- Điều kiện gì?
- Trước tiên… Đưa tôi đến bệnh viện.
- Vậy anh ta phải làm sao bây giờ?
Tô Bạch hỏi.
- Đốt đi, con mẹ nó, nơi này không phải là nơi hỏa táng sao.
Mập mạp cắn răng nói, hiển nhiên lúc này anh ta có rất nhiều hận ý với Hoắc Khôn, không, nói đúng hơn là hận ý với thi thể của Hoắc Khôn, nói một cách đơn giản chính là hận thấu xương.
Tô Bạch khẽ gật đầu, cho dù như thế nào, Hoắc Khôn là một thính giả rất có năng lực, nên để anh ta sớm yên nghỉ.
Lò thiêu sử dụng kỹ thuật rất đơn giản, Tô Bạch đem thi thể của Hoắc Khôn đặt lên băng chuyền, sau đó chỉ cần ấn công tắc để đưa thi thể Hoắc Khôn vào trong, ngay sau đó là phun xăng và châm lửa, lúc này thân thể Hoắc Khôn lập tức ngồi dậy.
Đây là hiện tượng bình thường lúc thi thể bị đưa đi thiêu, cơ thể của người chết cứng ngắc, đột nhiên gặp được nhiệt độ cao, sẽ khiến cho cơ bắp và xương biến dạng, dẫn đến cơ thể cuộn lại đứng lên hoặc ngồi xuống.
Nhìn thấy thi thể của Hoắc Khôn bị thiêu, trong lòng Tô Bạch không khỏi sinh ra một loại cảm giác thổn thức, so với người bình thường, sự tồn tại của thính giả giống như thần vậy, nhưng thật ra bất cứ lúc nào bọn họ đều có thế chết, chết giống như những người bình thường vậy.
.
Rời khỏi nhà tang lễ, hai người bọn họ lên xe, Tô Bạch lái xe, mập mạp thì ngồi xổm ở đó, gần như không đặt mông xuống, chờ Tô Bạch lái xe đi đến bệnh viện.
Tư thế ngồi này rất phí sức và chịu khổ, bởi vì xe không ngừng di chuyển, lúc tăng tốc hoặc giảm tốc độ đều mang theo quán tính, nhưng mập mạp không thể không làm như vậy, bởi vì nếu như anh ta ngồi xuống sẽ đau hơn nhiều.
Trong lúc lái xe, khóe môi Tô Bạch luôn cong lên, khiến cho mập mạp cảm thấy bị khinh thường, bởi vì Tô Bạch thật đúng là không chút che giấu cảm giác hả hê của mình.
Trên đường đi, mập mạp đứt quãng giải thích mọi chuyện.
Trước đó Tô Bạch phân tích rất đúng, lúc mập mạp gọi điện thoại cho hắn, thật ra anh ta đã đứng ở bên ngoài sân bay Phổ Đông để bắt xe, hiển nhiên anh ta thật đúng là một phút cũng không chờ được.
Thế nhưng mập mạp không nghĩ tới Hoắc Khôn lại tự ngược như vậy.
Con đường cường hóa của Hoắc Khôn ngược lại với mập mạp, nhưng cùng thuộc về một loại hình, trước đó Hoắc Khôn đã nói qua với Tô Bạch, những tiểu quỷ mà anh ta luyện đều là do anh ta tự mình vẽ ra, hơn nữa phương pháp tu hành của Hoắc Khôn thật đúng là rất vô nhân đạo, anh ta thế mà vẽ ra thất tình lục dục của mình, sau đó trấn áp ở trong cơ thể anh ta, nhìn bên ngoài giống như còn ở trên người mình, nhưng thực tế đã sớm lấy ra, đây là một phương pháp Thái Thượng vong tình. Dĩ nhiên thực lực của Hoắc Khôn không thể nào đạt đến cấp bậc của Lệ Chi, thậm chí là kém rất xa, nhưng loại con đường và phương thức này đã coi như đi đúng hướng.
Chẳng qua Hoắc Khôn thật sự chết rồi, anh ta chết ngay trước mặt Tô Bạch, chỉ là chủ thể chết rồi, cho nên trước đó những thất tình lục dục bị Hoắc Khôn chủ động phong ấn để mài giũa tâm cảnh của mình đều bắt đầu buông lỏng.
Lúc mập mạp cõng thi thể của Hoắc Khôn qua chỗ lò thiêu để chuẩn bị bố trí trận pháp lấy la bàn từ trong người Hoắc Khôn ra, đúng là lúc mà phong ấn “Dục” hoàn toàn được buông lỏng, kích thích đến thi thể của Hoắc Khôn, khiến cho anh ta xuất hiện một loại bản năng như dã thú, còn mập mạp dĩ nhiên sẽ trở thành đối tượng để cho anh ta phát tiết, thật ra đứng ở một góc độ nào đó, có thể coi đây là xác chết vùng dậy cao cấp, đây chính nguyên nhân cho cảnh tượng mà Tô Bạch nhìn thấy.
Sau khi đến bệnh viện, Tô Bạch giúp mập mạp lấy số, đến khoa hậu môn.
Khoa hậu môn chuyên trị táo báo, rách hậu môn, rò hậu môn, chữa mẩn ngứa hậu môn, trĩ nội, trĩ ngoại.
Mập mạp đi vào bên trong cho bác sĩ kiểm tra, sau đó bác sĩ kê đơn thuốc qua chỗ đại sảnh để mua.
Tô Bạch từ trong tay mập mạp nhận lấy đơn thuốc, hai người đi về phía đại sảnh.
- Con mẹ nó, lần này thật đúng là quá xui xẻo.
Lần đầu của mập mạp cứ thế mất đi, ngay khi anh ta còn chưa chuẩn bị tâm lý.
- Đơn thuốc này thật đúng là thú vị, vậy mà còn có cả Romance, bây giờ trong nhà thuốc của bệnh viện còn bán cả những cái này rồi à?
Tô Bạch nhìn lướt qua đơn thuốc, nói.
Mập mạp có chút không hiểu, nghiêng đầu sang nhìn Tô Bạch:
- Romance là cái quỷ gì?
- Một loại dầu bôi trơn, xem ra bác sĩ khám bệnh cho anh, cảm thấy đau lòng cho anh rồi.
…
- Tiền thuốc hết tổng cộng 1025 tệ.
Tô Bạch một tay cầm túi thuốc, một tay cầm phiếu thuốc nói với mập mạp.
- What? Cậu nói với tôi chuyện này làm gì? Cậu muốn tôi trả tiền à?
Mập mạp không tưởng tượng nổi.
- Ừ.
Tô Bạch đồng ý với đáp án mập mạp đưa ra.
- Chuyện này quá buồn cười, cậu có nhiều tiền như thế, hơn nữa cậu không phải là loại người như Grandet.
(Grandet: thương nhân trong truyện ngụ ngôn, keo kiệt bủn xỉn.)
Mập mạp vừa che mông, vừa đi khập khiễng:
- Không phải chúng ta là bạn tốt à? Ngẫu nhiên đâm một chút sau lưng cũng chỉ là cách gia tăng tình cảm mà thôi.
- Tôi đang đem cổ phần và tài sản trên danh nghĩa của tôi quyên góp hoặc là chuyển nhượng ra ngoài.
Tô Bạch nói:
- Đến lúc đó tôi sẽ không giữ lại tiền, hơn nữa chuyện này đang tiến hành rồi.
- Cậu điên rồi à?
Mập mạp mở to mắt nhìn:
- Cậu đang làm gì thế?
- Tôi biết rõ mình đang làm gì, bởi vì tôi đã làm một người cha, tài sản của tôi là do cha mẹ tôi để lại cho tôi, tôi không muốn để những tài phú này mang đến tai họa cho con trai tôi.
Mập mạp bỗng nhiên nhíu mày:
- Ý của cậu là, cha mẹ của cậu… Cũng thế…
- Tuy không có chứng cứ xác thực, nhưng đó là chuyện chắc đến 8 – 9 phần mười rồi.
Tô Bạch mang theo nỗi buồn vô cớ:
- Những tài phú này cho tôi lớn lên một cách nhàn hạ, như thế là đủ rồi.
- Thật đúng là một người cha vĩ đại.
Mập mạp hừ một tiếng, có hơi hững hờ:
- Như vậy Tô đại thiếu gia của chúng ta sống như thế nào, cậu cũng không thể để cho mình và con trai phải luân lạc đến mức sống lang thang ngoài đường chứ?
- Tôi sẽ mượn tiền của bạn tôi, sau đó tự mình mở một văn phòng.
Tô Bạch nói.
- Mở văn phòng?
Mập mạp cười nghiêng ngả:
- Cậu định bán gì?
- Dịch vụ.
- Dịch vụ? Dịch vụ gì?
- Văn phòng thám tử.
Tô Bạch nói.
“…” mập mạp.
- Lên xe đi, ít nhất hiện tại chiếc xe này vẫn thuộc về tôi.
Tô Bạch lên xe trước, nói với mập mạp.