Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 286 - Chương 286 Mặt Nạ Tử Thần

Chương 286

Mặt Nạ Tử Thần


Mập mạp vẫn đi vào trong xe ngồi nhưng anh ta ngồi xổm, hiển nhiên phía sau anh ta vẫn còn đau nhức, dùng cách nói của mập mạp, lúc đầu đã cảm thấy hơi dịu đi, nhưng tên bác sĩ biến thái khoa hậu môn thế mà còn cầm cái kìm và ngón tay để kiểm tra phía sau, hiện tại anh ta còn đau hơn trước.


- Thật ra như thế cũng tốt, đối với loại người như chúng ta mà nói cũng không quan trọng cái gọi là hưởng thụ vật chất, tất cả đều là người xuất gia, chỉ là người xuất gia theo đuổi thành phật, chúng ta là bởi vì mạng sống của mình.


Mập mạp lấy ra một tờ khăn giấy, lau mồ hôi trên trán:


- Anh không về Tứ Xuyên à?


- Thật ra ở chỗ nào cũng như nhau thôi.


Mập mạp cười nói:


- Đúng rồi, chúng ta còn chưa nói đến việc giải quyết những thứ kia như thế nào, ví dụ như la bàn, cậu muốn gì?


- Chuyện này không nên hỏi tôi, nên hỏi chính anh mới đúng.


Tô Bạch nhìn mập mạp:


- Anh nên hỏi chính mình, anh có thứ gì hữu dụng với tôi, có thể khiến tôi đổi nó cho anh.


- Ha ha ha, tôi còn thật sự mang đồ đến.


Mập mạp đắc ý cười:


- Lúc tôi vừa biết rõ Hoắc Khôn nghẻo, tôi lập tức liền bay đến để chuẩn bị tiếp nhận di sản của anh ta, trong mắt của tôi, la bàn của anh ta đã sớm ở trong tay cậu, cho nên tôi đã chuẩn bị tâm lý làm trao đổi với cậu, nhưng không nghĩ tới, vậy mà cậu lại để thi thể của anh ta cho cảnh sát, sau đó tôi còn cảm thấy vui vẻ vì mình nhanh chân nhặt trước, kết quả…


- Kết quả không những không nhặt được, còn để mình thê thảm như thế.


- Tôi nói, chúng ta có thể đừng nói đến chuyện này được không?


Vẻ mặt mập mạp ai oán nhìn Tô Bạch.


- Cúc hoa của anh bị bạo.


Tô Bạch nói.


- Tô Bạch, tôi sẽ tức giận.


- Anh bị người da đen cường bạo.


Tô Bạch tiếp tục nói.


- Tô Bạch, cậu đừng khiêu chiến sức nhẫn nại của tôi.


- Anh bị thi thể của người da đen dùng qua.


- … Tôi xin cậu, đại ca à, cậu đừng nói nữa có được không!


- Được!


.


Đưa mập mạp đến khách sạn, mập mạp đi vào khách sạn trước, anh ta cố ý để Tô Bạch ở bên ngoài chờ 15 phút đồng hồ, bởi vì mập mạp cần phải bôi thuốc cho mình, cảnh tượng xấu hổ này, mập mạp không muốn để Tô Bạch nhìn thấy.


Chờ đến khi mập mạp ra hiệu, Tô Bạch đi vào, lúc hắn mở cửa ra, còn phẩy tay.


- Mùi vị này thật đúng là khó ngửi.


- Nói nhảm.


Mập mạp lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhấc vali của anh ta lên giường.


- Anh cứ thế để đồ ở khách sạn rồi đi à?


- Đây là Thượng Hải, không phải là Somalia.


- Nhưng nơi này cũng có rất nhiều kẻ trộm.


Tô Bạch nhắc nhở:


- Cho dù là ở đâu, cho dù là ở nơi nào, tôi tin khách sạn đều có người từng bị trộm đồ.


- Tin tôi đi, chỉ cần kẻ trộm có IQ bình thường, lúc nhìn thấy những đồ trong vali của tôi, bọn chúng chỉ cho rằng đó là đống đồ chơi.


Đối với chuyện này mập mạp rất có lòng tin.


- Loài người chỉ là những kẻ “môi cá nhám”


(‘鱼唇: Môi cá nhám phiên âm ngư thần đồng âm với ngu xuẩn trong tiếng Trung.)


Tô Bạch ngồi xuống cạnh giường:


- Ý tứ trong lời nói của anh rất thú vị


- Ửm.


- Anh không coi mình là con người à?


Tô Bạch lắc đầu:


- Có lẽ trong mắt anh, những người bình thường kia đều là giun dế không leo cao được.


- Mẹ nó. Tôi không rảnh nghe cậu thuyết giáo.


- Tôi không có ý định thuyết giáo anh.


Tô Bạch nói:


- Tôi chỉ có một cảm xúc.


- Cảm xúc gì?


- Anh biết Hoắc Khôn chết như thế nào không?


Tô Bạch hỏi.


- Chết tiệt, làm sao tôi biết được.


Mập mạp nhún vai.


- Anh ta bị một người bình thường, không phải là thính giả giết chết, người kia bắn ba phát đạn vào chính giữa trán Hoắc Khôn.


Tay Tô Bạch làm động tác bắn súng, nhắm vào mập mạp:


- Mập mạp, anh nói xem, nếu như có người nổ ba phát súng vào giữa trán anh, anh có chết không?


- Chẳng lẽ tôi không biết phản kháng à?


Mập mạp hỏi ngược lại.


- Chẳng lẽ Hoắc Khôn không biết làm thế? – Tô Bạch cũng hỏi ngược lại.


- Được rồi, Hoắc Khôn thật sự chết trên tay một người bình thường à?


Tô Bạch đứng dậy, hắn đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, lúc này bên ngoài đã là buổi chiều, ánh nắng khá tốt, không quá chói mắt, không quá yếu ớt, hơn nữa thời tiết hôm nay rất đẹp, hiếm khi bầu trời trong xanh như thế.


- Cảnh vật bên trong thế giới chuyện xưa rất ly kỳ, nhưng tôi vẫn cảm thấy thế giới hiện thực mới chính là nơi ẩn giấu nhiều bí mật nhất.


Tô Bạch rất nghiêm túc nói:


- Được rồi, chúng ta có thể kết thúc đề tài này ở đây, thay bằng một đề tài khác.


- Tôi đã sớm muốn nói như thế, tôi phát hiện gần đây cậu có chút lạ, cậu trở nên đa sầu đa cảm rồi hả?


Từ trong hành lý của mình, mập mạp lấy ra một chiếc mặt nạ, là một chiếc mặt nạ đầu lâu màu đen.


- Hình như tôi cũng có một chiếc mặt nạ giống như thế này.


Tô Bạch nói, hắn nhớ lúc trước chính bản thân hắn đã từng đeo một chiếc mặt nạ giống như thế này đến nhà cha của Sở Triệu để tra hỏi.


- Mẹ kiếp, đây chính là đồ mà tôi lấy được từ trong một thế giới chuyện xưa, không phải là thứ đồ chơi mua được ở mấy quán ven đường.


Mập mạp cầm mặt nạ trong tay:


- Đeo chiếc mặt nạ này lên người, dĩ nhiên nó không thể đem lại năng lực siêu phàm như trong phim “The Mask”, nhưng nó có thể kích thích đến tinh thần của cậu, đem cảm xúc tiêu cực sâu trong con người cậu tăng lên thêm một bậc, có thể nói đơn giản là mang đến hiệu quả đổ dầu vào lửa, thích hợp dùng lúc tử chiến và ác chiến, chẳng khác gì một loại thuốc kích thích mang đến hiệu quả cao, không tác dụng phụ.


- Chẳng qua tôi rất tò mò, khi cậu phát bệnh, lại đeo thêm chiếc mặt nạ này, sẽ có loại hiệu quả gì. Thứ đồ chơi này tôi không dùng đến, nếu như tôi đeo nó lên liền không giữ được đạo tâm, căn bản không dùng được đạo thuật.


Mập mạp ném mặt nạ cho Tô Bạch, Tô Bạch cầm nó trong tay, cảm giác lạnh buốt đánh sâu vào trong người.


- Một cái mặt nạ hình như không đủ.


Tô Bạch nói.


- Ok, dĩ nhiên tôi không có nhỏ mọn như thế.


Mập mạp lại lấy ra một cái hộp, sau khi mở ra, Tô Bạch phát hiện ở trong đó có một hạt châu, trong hạt châu có một giọt máu tươi:


- Huyết dịch Vampire, hơn nữa cấp bậc khá cao. Đối với người cường hóa Vampire mà nói, đó là bảo vật vô giá, bởi vì giọt máu này đủ để kích thích huyết thống Vampire trong người, thậm chí là thăng cấp.


- Hình như huyết thống Vampire của tôi không cách nào thăng cấp – Tô Bạch nhắc nhở.


- Tình huống của cậu tôi cũng biết, cậu không có cách nào thăng cấp, điều này đang nói đến việc cậu không thể nào dùng điểm cốt truyện, sau đó thông qua cửa hàng trên wechat để thăng cấp. Nó không có nghĩa là cậu không thể thông qua cố gắng của mình để tiến hành thăng cấp, đây là hai ý tứ hoàn toàn khác biệt.


- Nhưng làm sao tôi có thể đảm bảo được giọt máu này có thể khiến cho huyết thống Vampire của tôi thăng cấp? – Tô Bạch hỏi.


- Ha ha, cậu có thể cảm nhận được sự dao động của giọt máu này đúng không?


Mập mạp đến gần hỏi:


- Cấp bậc huyết thống của cậu rất thấp, điều này mang ý nghĩ xuất phát điểm của cậu thấp, bởi vậy muốn tăng lên một cấp, chuyện này không khó lắm, hơn nữa trên thế giới này, thứ đáng giá nhất không phải là hy vọng à?


- Mập mạp, trước kia anh đi bán hàng à? – Tô Bạch trêu chọc.


- Đúng thế, bán hàng đa cấp – Mập mạp nói.


- Ha ha.


Tô Bạch ném la bàn cho mập mạp, tuy Tô Bạch hiểu, nếu như hắn đem thứ này đi tìm người khác để giao dịch, hắn có thể đổi được thứ tốt hơn, ở chỗ mập mạp, Tô Bạch hơi ăn chút thiệt thòi, nhưng quan trọng nhất là nhanh chóng đổi được, như thế đã giảm đi rất nhiều phiền phức.


Mập mạp nhận lấy la bàn, yêu thích không buông tay, vẻ mặt say mê.


Chờ đến khi mập mạp quay đầu lại, anh ta phát hiện ra Tô Bạch đã đeo mặt nạ lên.


- Rất lãnh khốc!


Mập mạp khen ngợi.


Tô Bạch cúi đầu, một tay che ngực.


Mập mạp giật nảy mình, vội nói:


- Cậu sao thế?


- Hình như tôi sắp phát bệnh rồi.


Khóe miệng mập mạp giật giật, rơi vào tình huống khó xử, anh ta run rẩy đứng lên, có hơi bối rối nói:


- Hít sâu, hít sâu, đừng xúc động, đừng xúc động…


Tô Bạch tháo mặt nạ xuống, từ từ nhắm hai mắt lại, duỗi lưng:


- Lừa anh thôi.


“…” Mập mạp.


Đem mập mạp còn chưa hoàn hồn đẩy sang một bên, Tô Bạch nhắm hai mắt lại đi vào nhà vệ sinh.


Ở trước gương, Tô Bạch chậm rãi mở mắt ra, lúc này đôi mắt hắn hoàn toàn đỏ ngầu.


Chiếc mặt nạ này.


Hiệu quả rất rõ ràng.


Chương 286

Bình Luận (0)
Comment