Chương 287
Để Nghiệp Chướng Của Tôi Nặng Nề Thêm Một Lúc
Ở trong nhà vệ sinh, sau khi an tĩnh một lúc, Tô Bạch mới xua tan đi những cảm xúc tiêu cực và sự xao động trong lòng hắn, đây chỉ là hiệu quả khi hắn đeo chiếc mặt nạ này một lát, khó có thể tưởng tượng được nếu như lúc hắn phát bệnh, hắn lại đeo chiếc mặt nạ này lên sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào.
Tô Bạch đi ra khỏi nhà vệ sinh, mập mạp đang nằm ở trên giường vuốt ve chiếc la bàn.
- Còn một thứ nữa.
Tô Bạch lên tiếng nhắc nhở mập mạp về chiếc rương đồng kia.
Vẻ mặt mập mạp đau khổ nhìn Tô Bạch:
- Tin tôi đi, thứ kia không có tác dụng gì với cậu đâu.
- Ồ, người nào đó dự định vi phạm lời thề rồi.
- Đừng, đừng, đừng.
Mập mạp lập tức từ trên giường ngồi dậy:
- Tôi không có ý định vi phạm lời thề, tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu mà thôi, cậu hiểu không?
- Cho dù có tác dụng hay không, tôi đều muốn nó.
Tô Bạch nói ra.
- Được rồi, nhưng mà tôi không mang chiếc rương đồng đó đến Thượng Hải, cậu về Tứ Xuyên lấy với tôi chứ?
- Tôi không có vấn đề gì cả.
Tô Bạch nói.
- Cậu nhìn cậu xem, cậu lại xài tiền bậy bạ rồi, vé máy bay rất đắt đó.
- Ha ha.
Tô Bạch cười, vươn tay ra lấy một bình nước khoáng, mở nắp ra rồi uống một ngụm:
- Để nghiệp chướng của tôi nặng nề thêm một lúc.
Mập mạp nghe thấy Tô Bạch nói như thế, anh ta giơ một ngón tay giữa lên.
- Được rồi, vậy cậu và tôi cùng nhau về Thành Đô một chuyến, tôi đưa đồ cho cậu.
Mập mạp không dám vi phạm lời thề liên quan đến đạo tâm, trừ khi anh ta muốn hủy hoại tất cả của mình.
Tô Bạch gật đầu ra hiệu chính mình rất hài lòng với thái độ của mập mạp.
- Đúng rồi, cậu rời khỏi thế giới chuyện xưa lần trước được bao nhiêu lâu rồi?
- Được một thời gian rồi.
Tô Bạch nói:
- Tôi cảm thấy mình rảnh rỗi khá lâu rồi.
- Ồ, thật sao, tôi đã nhận được gợi ý về nhiệm vụ của thế giới chuyện xưa tiếp theo, ngày kia tôi đi vào thế giới chuyện xưa tiếp theo.
Mập mạp lấy di động của mình ra, mở nick wechat, sau đó đưa đến trước mặt Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn lướt qua, quả nhiên Kongbu66 đã gửi tin nhắn đến, mập mạp nói không sai, ngày kia anh ta có nhiệm vụ mới.
- Vậy thì chờ sau khi anh quay lại thì đưa chiếc rương đồng kia cho tôi.
Tô Bạch không ép buộc, chính bản thân hắn cũng rất rõ ràng, hai ngày trước khi vào thế giới chuyện xưa tiếp theo quan trọng như thế nào, mập mạp cần hai ngày này để điều chỉnh thân thể và trạng thái tâm lý của mình.
- Được, quyết định như thế đi.
- Ừm, anh nghỉ ngơi cho tốt.
Tô Bạch xua tay, cầm theo đồ vật rời khỏi phòng mập mạp, hiện tại hắn cần một nơi thích hợp để thử xem giọt máu Vampire này có thể mang đến cơ hội thăng cấp cho mình không.
Dù sao trên người hắn cũng có hai huyết thống, hiện tại huyết thống cương thi trên người hắn mạnh hơn huyết thống Vampire rất nhiều.
Hiện nay huyết thống Vampire chỉ có năng lực làm cho thương thế của Tô Bạch khôi phục nhanh hơn mà thôi, điều này giống như một người không mấy giàu có, thật lâu mới tích góp được tiền mua iphone, kết quả chỉ để lấy ra gọi và gửi tin nhắn.
Huyết thống Vampire tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn bị lấy ra làm máy đẩy nhanh quá trình khôi phục của thân thể, nó có rất nhiều tác dụng thần kỳ hơn.
Dĩ nhiên, hiện nay đối với Tô Bạch mà nói, nơi thích hợp nhất bây giờ chính là nhà hắn, có Cát Tường ở đó, tính mạng của hắn coi như có thêm phần an toàn.
Trên xe, Tô Bạch đang mở nhạc, tiết tấu âm nhạc rất nhẹ nhàng, đây cũng chính là tâm trạng lúc này của Tô Bạch. Trước đó mập mạp có nói chiếc mặt nạ này giống như một loại thuốc kích thích không có tác dụng phụ, câu nói này không hoàn toàn chính xác lắm, tác dụng phụ luôn có, đó chính là sau khi đeo chiếc mặt nạ này lên xong lại lấy xuống, tinh thần sẽ có chút uể oải, không giống như loại cảm giác tinh thần mệt mỏi ủ rũ, mà giống như cảm xúc của hắn trở nên bình tĩnh, không còn chập trùng nữa, điều này khiến cho con người ta cảm thấy tâm tình bình thản, không tranh quyền thế.
Chẳng qua chiếc mặt nạ này vẫn có lỗ hổng, nó nhanh chóng tập hợp lại cảm xúc của con người, sau đó phát tiết ra ngoài, mà ban đầu loại lực lượng này vẫn luôn là cố định. Ở trong thời gian ngắn nhanh chóng phát tiết ra ngoài, thời gian còn lại dĩ nhiên không mang đến quá nhiều cảm xúc mãnh liệt.
- Con mẹ nó, thật giống lúc làm tình mà.
Tô Bạch cười tự giễu.
Lúc này Tô Bạch đang lái xe trên đường cao tốc, phía trước là một lối rẽ, Tô Bạch đánh tay lái sang bên trái, tầm nhìn phía trước của Tô Bạch không có xe, cho nên lúc rẽ, Tô Bạch không giảm tốc độ.
Thế nhưng, lúc rẽ vào con đường kia, trong tầm mắt Tô Bạch bỗng nhiên xuất hiện một ông già lái xe đạp điện, lúc hắn nhìn thấy thì đã chậm, đầu xe trực tiếp hất tung ông lão ra bên ngoài.
Tô Bạch nhanh chóng phanh xe, hắn nhíu mày.
Thế mà lại có người đi xe đạp điện trên đường cao tốc, đây không những là coi thường mạng sống của chính mình, hơn nữa còn hố người khác.
Tô Bạch xuống xe, thế nhưng lúc hắn bước ra khỏi xe, lại phát hiện ra trước mặt mình căn bản không có gì, con đường rất sạch sẽ, không có xe đạp điện, không có ông lão bị đâm trúng, thậm chí ngay cả một mảnh vụn của xe đạp điện cũng không có.
Tô Bạch vô thức xoay người, hắn phát hiện sau lưng mình, có một người đang đứng ở lan can đường cao tốc, trên tay cầm bộ cung tên hướng về phía mình.
Tô Bạch nhất thời nheo mắt lại, đồng thời nhanh chóng đặt tay lên hông, chuẩn bị rút súng ra, nhưng vào lúc này, dây cung của đối phương phát ra tiếng ma sát do bị kéo căng, đây là đang cảnh cáo Tô Bạch, không cho phép hắn hành động thiếu suy nghĩ.
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đỏ đỗ lại phía sau xe Tô Bạch, đây là lối rẽ trên cao tốc, việc hai chiếc xe đỗ ở chỗ này thật đúng là một chuyện rất nguy hiểm, cũng gây cản trở giao thông, nhưng hình như đối phương căn bản không để ý.
Từ trên xe, một người phụ nữ mặc chiếc áo da màu đỏ bó sát người đi xuống, tuổi của người phụ nữ này khá lớn, khoảng hơn 40 tuổi, mái tóc màu đỏ, hình như là nhuộm, bởi vì bà ta là người Châu Á, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, bà ta hẳn là người Trung Quốc. Nhưng một người phụ nữ Trung Quốc, hơn nữa tuổi còn lớn như vậy lại đi nhuộm màu tóc đỏ rực này, thật đúng là có chút cưa sừng làm nghé.
- Đây là ý gì?
Tô Bạch lên tiếng hỏi.
- Phát Thanh Khủng Bố không cho phép tư đấu.
- Chúng tôi không muốn đánh nhau gì cả.
Người phụ nữ che miệng cười, bà ta không phải tuýp người phụ nữ thành thục đầy đặn, ngược lại, bà ta rất gầy, xương trán hẹp, gương mặt lạnh lùng, không quá dễ nhìn.
- Vậy các người muốn làm gì?
Tô Bạch hỏi.
- Chúng tôi muốn thứ mà cậu vừa lấy được đến tay, một giọt máu.
Người phụ nữ vươn vai, mệt mỏi nói:
- Có đại nhân vật coi trọng đồ của cậu, cho nên chúng tôi giúp người đó đến lấy.
- Đại nhân vật?
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy thật hoang đường, nếu như không có quan hệ nhân quả làm điều kiện tiên quyết, Phát Thanh Khủng Bố tuyệt đối không cho phép thính giả chém giết lẫn nhau, đây là quy củ mà thính giả hiểu rõ.
- Quên nói cho cậu biết, giọt máu này là của đại nhân vật kia.
Người phụ nữ ho khan mấy tiếng, hiển nhiên sức khỏe của bà ta không tốt, chẳng qua trên người bà ta tản ra cảm giác sốt ruột, nhiệt độ trên người bà ta không ngừng lên cao.