Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 317 - Chương 317 Đóng Băng Vô Tận

Chương 317

Đóng Băng Vô Tận


“Không nói dối gì mọi người, đây là lần đầu tiên tôi tiến hành đoàn chiến, cũng là lần đầu tiên tôi làm đội trưởng, tôi có tư tâm, tôi muốn thử nhìn xem, một khi đoàn đội của chúng ta chuẩn bị kỹ càng, chúng ta có thể phát động ra một kích đáng sợ đối với những kẻ mạnh hơn chúng ta hay không.”


- Đương nhiên, tôi tin, mọi người sẽ không xem nhẹ 200 điểm cốt truyện, nhưng không đến mức không có 200 điểm cốt truyện thì không thể sống.


- Lần này thành công, chúng ta không cầu có thể giết được toàn đội bọn họ, chỉ cần giết hoặc làm bị thương một số người, cướp đồ của bọn họ, những thu hoạch này vượt xa 200 điểm cốt truyện, tôi tin mọi người đều hiểu rõ ràng điều này.


- Chỉ cần mọi người dốc hết toàn lực, thu hoạch sau đó, chúng ta sẽ chia đều, điều kiện tiên quyết là dốc hết toàn lực!


Sắc mặt Phác Dao Dao ửng hồng, hiển nhiên, cô ta rất hưng phấn.


Đây là một người phụ nữ không an phận ở nhà làm nội trợ, một người phụ nữ thích làm chuyện lớn.


Chẳng qua Tô Bạch rất thích như thế, bởi vì chính bản thân Tô Bạch cũng là người thích lật bàn.


Vương Nhạc Chương cười, lấy điện thoại di động của mình ra, đây là một chiếc di động đời cũ, đặc điểm của nó chính là loa đủ lớn, Vương Nhạc Chương lắc lư chiếc điện thoại di động trong tay mình, nói:


- Tôi đã chọn được một bài hát, coi như là BMG (nhạc nền) cho lần đầu tiên tiến hành đoàn chiến của chúng ta, cho dù có thành công hay không, chúng ta cũng nên thoải mái, buông lỏng tâm trạng.


Phùng Á Long hít một hơi thật sâu, phía sau anh ta còn đeo rất nhiều thứ, chờ sau khi chính thức đối chiến, anh ta cần nhanh chóng tiến vào bố trí trận pháp. Thật ra trận pháp mà anh ta bố trí lúc trước không có hiệu quả quá lớn, điều kiện tiên quyết là đối phương không phát hiện ra bố trí này.


- Chúng ta bắt đầu liên lạc qua ý thức tinh thần.


Phác Dao Dao liếc thoáng qua Vương Nhạc Chương.


- Được rồi, mọi người thả lỏng mình ra, chủ động tiếp nhận ý thức tinh thần của tôi.


Vương Nhạc Chương vừa nói, vừa nhắm mắt lại.


Tô Bạch lập tức cảm giác được một luồng ý thức tinh thần xa lạ đang hướng về phía mình, Tô Bạch chủ động để cho luồng ý thức đó tiến vào trong não bộ của mình, một phút sau, ý thức của bốn người được kết nối với nhau, không cần nói gì, trong nháy mắt bọn họ đã có thể lĩnh hội được ý tứ của đối phương.


- Có thể bắt đầu được rồi, dựa theo kế hoạch ban đầu, ba phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu phát động, trước đó chúng ta đã bố trí cả kế hoạch rút lui, nhưng tôi không hy vọng chúng ta cần dùng đến kế hoạch này.


Bữa cơm cà ri khá ngon, khả năng bếp núc của Hứa Tình thật đúng là rất ưu tú, tất cả mọi người đều ăn vui vẻ, Tiểu Mã ca là người cuối cùng buông lót nồi cơm điện xuống, bởi vì lượng cơm mà anh ta ăn là nhiều nhất, cho nên ăn tương đối chậm.


Sau khi ợ hơi, Tiểu Mã ca liếc thoáng qua đồng hồ, nói với tất cả mọi người:


- Chúng ta nghỉ ngơi thêm 5 phút đồng hồ nữa thì xuất phát, sau khi làm xong nhiệm vụ chi nhánh, chúng ta còn có những chuyện khác cần làm, mọi người cố gắng nắm chặt thời gian, đúng rồi, lát nữa chúng ta sẽ sắp xếp như thế này, Hứa Tình, cô phụ trách…


Tiểu Mã ca còn chưa có nói xong, trọng lực xung quanh mọi người bỗng nhiên thay đổi, lực hút của trái đất trong khu vực nhà máy phân hóa học này đột nhiên tăng lên 0.5 lần, thoáng một cái, thân thể của tất cả mọi người ở đây vô thức chênh vênh và không thoải mái, cùng lúc đó, bốn người đều có cảm giác chóng mặt và buồn nôn, ý thức run lên.


Ngay sau đó, yêu khí ở bên ngoài nhà máy phân hóa học bỗng nhiên bộc phát, một luồng gió lốc từ bên trong nhà máy phân hóa học bay lên, cuốn theo tầng tầng lớp lớp cát bụi.


Ẩn nấp trong bóng tối…


Một bóng người màu đen lặng lẽ đến gần nhà máy phân hóa học, trong nháy mắt lập tức lộ ra bóng dáng Tô Bạch, hai thanh địa ngục hỏa shotgun được nâng lên, thân hình hắn bắt đầu xoay tròn, đồng thời bóp cò súng.


- Chết đi, chết đi, chết đi…


Trọng tâm của cơ thể Tô Bạch không ngừng xoay tròn, địa ngục hỏa shotgun càng không ngừng bắn ra mưa đạn.


Dựa theo thói quen trước kia của Tô Bạch, hắn càng thiên về việc hướng thẳng hai họng súng về cùng một mục tiêu để công kích, như vậy có thể tận dụng được ưu thế của vũ khí, áp chế và gây sát thương cho đối thủ, việc bắn tản mác như thế này nhìn qua có vẻ lãng phí, nhưng đây là đoàn chiến, mọi cá thể trong đoàn chiến đều phải đặt lợi ích của đoàn thể lên hàng đầu, Tô Bạch là người đầu tiên của phe mình chính thức chạm trán với đối phương, việc hắn cần làm chính là đi lên phía trước, tạo ra một phạm vi thương tổn lớn, tranh thủ thời gian cho đồng đội của mình.


Trong đoàn đội của Tô Bạch có người khống chế hệ tinh thần lực, có pháp sư giữ trận, có yêu tộc, bản thân hắn chính là hợp thể của Vampire và cương thi, đứng ở trên góc độ của một đội hình hoàn chỉnh mà nói, đoàn đội này gần như là đầy đủ, chính vì lẽ đó, khi tiến hành đoàn chiến, bọn họ càng phải coi trọng đến việc phối hợp và hiệu suất, nếu như kéo đến đánh nhau tùm lum tùm la, hiệu quả còn không bằng bốn cường hóa cận chiến hoặc là bốn ma pháp sư.


Nếu như phối hợp tốt, bọn họ có thể phát huy được thực lực của từng cá thể trong đoàn đội lên gấp đôi, ngược lại sẽ bị đối phương giải quyết một cách đơn giản, giống như chơi chém hoa quả vậy.


Thế nhưng, ngay khi Tô Bạch hóa thành bóng đen ẩn núp, vừa đi vừa nổ súng, người đàn ông có dáng vẻ bệnh tật vẫn luôn nằm trong túi ngủ kia, bỗng nhiên đưa tay ra chạm vào giữa trán của mình, trầm giọng nói.


- Đóng băng vô tận…


Trong nháy mắt, một tầng băng sương lấy tốc độ mà mắt thường khó có thể tin tưởng được xuất hiện, toàn bộ nhà máy phân hóa học lập tức được bao phủ trong lớp băng, đồng thời bốn người trong đội ngũ kia đều hóa thành những tượng băng.


Địa ngục hỏa shotgun của Tô Bạch bắn loạn lên tượng băng, nhưng không gây ra thương tổn gì cho bốn người kia.


Kỹ năng của người đàn ông có vẻ bệnh tật đúng lúc có thể bảo vệ cho tất cả người trong đội ngũ, đây chính là sự chênh lệch về thực lực, cho dù tiểu đội của Tô Bạch có đánh tập kích, hơn nữa tiết tấu vẫn luôn rất ổn định, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt lại bị đối phương kẹp chặt.


Liên tiếp bắn ra 8 phát đạn, Tô Bạch ngừng xạ kích, lớp băng trên bốn người bọn họ còn cứng hơn cả mai rùa, cho dù bị hắn phá vỡ một mảng thì một phút sau lại khôi phục như cũ, một lần nữa kết thành băng.


- Meo!


Một tiếng mèo kêu sắc bén vang lên.


Miêu nữ Phác Dao Dao ngồi xổm trên vách tường của nhà máy phân hóa học, vào thời điểm cục diện bế tắc, cô ta thả người nhảy xuống.


Đoàn đội của Tô Bạch vốn dĩ chính là lấy thực lực yếu đến chủ động công kích một đoàn thể mạnh, điều bọn họ cần để ý chính là tiên cơ, nếu như tiên cơ không thể hoàn toàn đưa đến tác dụng vốn có, không thể giết chết đối phương, như vậy chờ đến khi đối phương khôi phục lại sức lực thì chính là binh đối binh, tướng đối tướng, cứng đối cứng, thực lực của bọn họ vốn dĩ đã yếu hơn, như vậy thật đúng là không còn ưu thế gì nữa.


Trong nháy mắt, mười đầu móng tay của Phác Dao Dao biến đổi, ánh sáng màu xanh lục lóe lên rồi biến mất, trực tiếp hạ xuống người đàn ông có khả năng đóng băng.


“Rầm” một tiếng, tầng băng trên người đàn ông kia sụp đổ, lộ ra bản thể, còn mười đầu ngón tay của Phác Dao Dao đã máu me đầm đìa.


Chương 317

Bình Luận (0)
Comment