Chương 316
Bố Trí
Có lẽ kế hoạch phá dỡ khu vực này bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà tạm thời bị gác lại, cho nên đống phế tích này không được dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa phạm vi diện tích phá dỡ rất lớn, vì thế đã trực tiếp tạo ra một khu vực hoang vu không người.
Việc phá dỡ những nhà máy lớn rất phiền phức, cho nên sau khi kế hoạch bị dừng lại, nhà máy phân hóa học này mới bị phá hủy một nửa.
Lúc này, trong nhà máy có ánh lửa lóe lên, một chiếc bếp ga mini được đặt ở đó, bên trên đang nấu đồ ăn, thỉnh thoảng có mùi cà ri tản ra, rất mê người.
Lúc này, nữ thích khách đã “giết” Tô Bạch đang phụ trách nấu nướng, lúc giết người cô ta rất chuyên nghiệp, ngay cả khi nấu cơm, cô ta cũng rất chuyên nghiệp, thậm chí ánh mắt của cô ta cũng giống như thế, rất chăm chú.
Bên cạnh nữ thích khách là một người đàn ông hơi gầy, anh ta đang nằm trong túi ngủ, lấy anh ta làm tâm, ở khu vực xung quanh anh ta khoảng hai mét, nhiệt độ hơi thấp, hơi thở của anh ta mang theo khói trắng.
Cách đó không xa có một người đàn ông cao khoảng một mét chín đang ngồi xổm xuống lau hai chiếc rìu của mình, lưỡi búa mang theo ánh sáng màu vàng, không quá chói mắt, nhưng chính vì thế nó có vẻ khá nội liễm.
Còn có một người phụ nữ đang ngồi cầm di động nghe ca nhạc, thỉnh thoảng còn nhắm mắt, lắc lư theo giai điệu của bài hát.
Đây là một hình ảnh rất buông lỏng.
Bốn người bọn họ hoàn toàn không lo lắng đến việc nhiệm vụ chi nhánh sắp bắt đầu.
Đây là một loại tự tin, cũng là một loại tự phụ.
Những người có thực lực cao thường rất nổi danh, từ khi tiến vào thế giới chuyện xưa này, bốn người bọn họ không gặp phải gương mặt quen thuộc nào, điều này đã có thể nói rõ một vài vấn đề. Trong thế giới chuyện xưa này, bọn họ tự tin thực lực của mình là mạnh nhất, hơn nữa mục tiêu của bọn họ không chỉ đơn giản là nhiệm vụ chi nhánh. Trước đó trong khoảng thời gian nhiệm vụ chi nhánh còn chưa được ban bố, bọn họ cũng không nhàn rỗi, mà chính là chủ động đi thăm dò thế giới chuyện xưa này, bọn họ coi thường điểm thưởng của Phát Thanh Khủng Bố, đối với bọn họ mà nói, bọn họ càng cảm thấy hứng thú với những bí mật ở trong thế giới chuyện xưa này hơn, bởi vì điều này đại biểu cho một đại kỳ ngộ.
- Tôi nấu xong cà ri rồi, chúng ta có thể ăn cơm, thời gian không còn lại nhiều lắm.
Nữ thích khách phủi tay, từ trong balo lấy ra một số đĩa ăn, sau đó bắt đầu xới cơm và múc cà ri, mặc dù đang ở bên ngoài trời, nhưng bộ đồ ăn đều được chuẩn bị đầy đủ, ngay cả việc sắp xếp món ăn cũng đều rất cẩn thận, hiển nhiên trong cuộc sống hiện thực, đối với vấn đề “ăn uống” nữ thích khách cũng yêu cầu rất cao.
Lúc này, cuối cùng người đàn ông nằm co quắp nằm trong túi ngủ cũng đứng dậy, ở chỗ chóp mũi và trên người anh ta đều đã phủ sương lạnh, lúc đưa tay ra, anh ta hơi run rẩy.
- Hứa Tình…
Người đàn ông gọi.
- Cho anh này.
Nữ thích khách chủ động đưa một đĩa cơm cà ri đến trong tay người đàn ông.
Người đàn ông nở một nụ cười cảm kích với nữ thích khách, sau đó cầm thìa bắt đầu ăn cơm.
- Tiểu Mã ca, ăn cơm thôi.
Nữ thích khách Hứa Tình gọi.
- Tôi không đói bụng.
Người đàn ông lau rìu đáp lời.
- Ít nhiều thì anh cũng nên ăn một chút.
Nữ thích khách hít sâu một hơi rồi nói:
- Ăn no rồi mới có sức, không phải ư? Hơn nữa người ta nấu lâu như vậy.
Tiểu Mã ca rốt cuộc vẫn đứng dậy, đi đến nhận lấy lót nồi cơm điện mà Hứa Tình đưa cho mình, trong đó còn nửa nồi cơm, anh ta múc cà ri đổ lên trên, Tiểu Mã ca cầm lấy lót nồi cơm điện, bắt đầu ăn.
Còn hai phần cơm cà ri, Hứa Tình bưng đến trước mặt người phụ nữ đang nghe nhạc, người phụ nữ hơi sửng sốt, lập tức khẽ gật đầu với Hứa Tình, tháo xuống tai nghe, bắt đầu ăn cơm, Hứa Tình đứng bên cạnh cô ta, cũng bắt đầu ăn.
Lúc này chỉ có tiếng nhai nuốt đồ ăn và mùi thơm thoang thoảng của cà ri.
Phập!
Phùng Á Long cắm một cán cờ nhỏ xuống đất, sau đó lại đứng lên, tiếp tục chạy về một phía khác, bắt đầu cắm những lá cờ còn lại, bởi vì không ngừng di chuyển trong đống đổ nát, lúc này đây, trên người Phùng Á Long rất bẩn thỉu, anh ta giống như một người đi nhặt rác trong đống phế tích.
- Khoảng cách xa như thế, trận pháp này có thể phát huy được bao nhiêu phần sức mạnh vốn có của nó chứ?
Tô Bạch và Vương Nhạc Chương đứng chung một chỗ, nhìn thấy Phùng Á Long đang bố trí trận pháp cách xa nhà máy phân hóa học, Tô Bạch không hiểu hỏi.
- Hết cách rồi, nếu như chúng ta đến gần sẽ rất dễ bị phát hiện, tuy khoảng cách hơi xa một chút, nhưng tóm lại là có hiệu quả, đến lúc chúng ta chân chính giao thủ, lại để cho Phùng Á Long bố trí một trận pháp khác gần hơn, điều kiện tiên quyết là chúng ta nhất định phải tranh thủ đủ thời gian cho anh ta.
Vương Nhạc Chương lấy từ trong ngực ra một hộp thuốc tiêm màu đỏ:
- Anh cần không?
- Thứ gì thế? Tô Bạch hỏi.
- Thuốc phiện, một loại thuốc phiện kiểu mới.
Vương Nhạc Chương nói, hiển nhiên anh ta đã chuẩn bị chu đáo, lúc thật sự giao thủ, anh ta là người khống chế tinh thần lực, nhất định sẽ hao tổn rất nhiều tinh thần, anh ta vừa phải đảm bảo liên lạc thông suốt cho bốn người, vừa phải quan sát, tránh những tập kích bất ngờ, tinh thần lực của anh ta rất dễ dàng bị tiêu hao, anh ta nhất định phải đề phòng.
- Tạm thời tôi không cần nó.
Tô Bạch từ chối ý tốt của Vương Nhạc Chương.
Một bên khác, Phác Dao Dao đang dùng giũa để mài móng tay của mình, cô ta giũa rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn đưa đến bên môi để thổi, giống như đang đi làm móng vậy, chẳng qua vũ khí của Phác Dao Dao, chính là móng tay của cô ta.
Lúc trước Tô Bạch đã kiểm tra qua địa ngục hỏa shotgun, mỗi khẩu súng có 8 viên đạn, không thiếu một viên.
Đối với Tô Bạch mà nói, một phát súng bắn ra, thật đúng là có giá trị vạn lượng vàng, dùng địa ngục hỏa shotgun để quyết đấu, chém giết, đây thật đúng là hành động ném tiền qua cửa sổ, thứ hắn bắn ra chính là điểm cốt truyện, nhưng mọi thứ không thể tính toán như thế, nếu không, nhất định sẽ không làm ra trò trống gì.
Chưa nói đến việc chính Tô Bạch vui vẻ nổi điên qua đối cứng với đối phương, chỉ nói đến việc thực lực của những người kia tỉ lệ thuận với trang bị trên người bọn họ, nếu như đánh thắng đối phương, cho dù không thể khiến cho đoàn đội của đối phương đều bị tiêu diệt, thế nhưng chỉ cần giết một, hai người, được chia pháp khí gì đó cũng là kiếm lời lớn, tuyệt đối vượt xa giá trị của những viên đạn mà hắn phải bỏ ra.
Phác Dao Dao giũa xong móng tay của mình, cô ta đứng lên, lúc này Phùng Á Long cũng đã quay trở về, khóe miệng cong lên, hiển nhiên anh ta đã làm xong chuyện của mình.
Phác Dao Dao liếc thoáng qua đồng hồ:
- Khoảng nửa tiếng nữa là nhiệm vụ chi nhánh bắt đầu, nói chính xác thì còn 28 phút nữa, tôi đoán, cách thời gian nhiệm vụ bắt đầu khoảng 15 phút đồng hồ, bọn họ sẽ xuất phát đi đến tượng đá mặt mèo, từ giờ đến đó hẳn là thời gian mà bọn họ buông lỏng nhất, cũng chính là lúc thích hợp để cho chúng ta đánh bất ngờ.
- Lần đánh bất ngờ này, nhiệm vụ chi nhánh còn chưa bắt đầu, cho nên đối phương không cần thiết phải xoắn xuýt về vấn đề chiếm giữ, nếu chúng ta thất bại, khả năng bọn họ sẽ đuổi giết chúng ta, cho nên mức độ nguy hiểm của chúng ta sẽ cao hơn.