Chương 315
Đừng Sợ Hãi
“Bọn họ rất kiêu ngạo, điều này cũng thể hiện ra thực lực của bọn họ.”
Tô Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Phác Dao Dao:
- Càng là người kiêu ngạo, làm việc càng đơn giản, bởi vì kiêu ngạo và tự tin, cho nên bọn họ lười đi đường vòng, lười sử dụng mưu kế, lười đi tính toán kẻ khác.
- Lời này của anh là có ý gì?
Phác Dao Dao hơi nhíu mày.
- Ý tứ của tôi chính là, đoàn đội mà tôi vừa gặp phải kia, rất có thể họ cũng dự định làm người đầu tiên làm liều.
Tô Bạch nghiêm túc nói:
- Nếu như chúng ta dựa theo nguyên kế hoạch ban đầu để tiến hành, rất có thể khi chúng ta vừa đi đến, chúng ta đã gặp phải cảnh ngộ liều chết với đoàn đội kia.
- Anh có mấy phần nắm chắc, đoàn đội kia sẽ không chút do dự làm người đầu tiên chiếm giữ bức tượng đá bà lão mặt mèo?
- Tám phần – Tô Bạch lên tiếng nói.
- Thế nhưng một khi bọn họ dùng khí thế tuyệt đối để chiếm giữ một giờ và hoàn thành nhiệm vụ, sau đó các tiểu đội còn lại, đoán chừng sẽ dừng việc quan sát và bắt đầu tham dự vào trong cuộc chiến chém giết cướp đoạt, cục diện mà chúng ta phải đối mặt sẽ càng thêm gian nan hơn.
Vương Nhạc Chương nói.
Phác Dao Dao đứng lên, đi đến ban công, lúc này bên ngoài đã đen kịt, chỉ còn lại luồng ánh sáng yếu ớt từ trên tượng đá bà lão mặt mèo.
- Giữ nguyên kế hoạch.
Phác Dao Dao cắn răng nói:
- Chúng ta phải làm những người đầu tiên làm liều.
Vương Nhạc Chương khẽ gật đầu:
- Tôi đồng ý, thật ra cho dù không thành công, đánh không lại bọn họ, cùng lắm thì chúng ta rút lui, đối phương muốn chiếm giữ tượng đá kia, bọn họ không thể nào đuổi tận giết tuyệt với chúng ta, thế nhưng chúng ta nhất định phải làm tốt chuẩn bị, đề phòng một khi chúng ta thất bại, thực lực hao tổn lại bị những đoàn đội ở phía sau chiếm tiện nghi.
Phùng Á Long hơi do dự, hiển nhiên anh ta cảm thấy nếu như dựa theo những gì Tô Bạch nói, thực lực của đối phương rất mạnh, rõ ràng là cao hơn một cấp bậc với bọn họ, thậm chí không đơn giản chỉ là một bậc, vừa đến 0 giờ liền trực tiếp chạm mặt nhau, phải chăng bọn họ quá manh động và không sáng suốt?
Chẳng qua thấy Phác Dao Dao và Vương Nhạc Chương đều kiên quyết như thế, Phùng Á Long cũng không biết nên nói gì, chỉ là trong lòng anh ta âm thầm hạ quyết tâm, nếu như cục diện không tốt, anh ta phải nắm chặt thời gian để nhanh chóng rút đi, có một câu mà Vương Nhạc Chương nói rất có đạo lý, đây là nhiệm vụ chiếm giữ, đối phương không có khả năng truy sát bọn họ, cho dù bọn họ đánh không lại đối phương, cẩn thận một chút cũng không đến nỗi bị chém giết ở ngay tại đó.
- Đội hình của chúng ta rất tốt, đội hình của đối phương chưa chắc đã bằng chúng ta, hơn nữa, quan trọng trong chém giết cũng không phải chỉ dựa vào biểu hiện thực lực mạnh yếu trong ngày thường, tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta có niềm tin tất thắng, cộng thêm khả năng phối hợp nhịp nhàng của chúng ta, cho dù từng cá thể của đối phương có thực lực mạnh hơn chúng ta, người thua chưa chắc đã là chúng ta.
Giọng nói của Phác Dao Dao mang theo một sự uy nghiêm, hiển nhiên, cô ta đã bắt đầu vai trò của người đội trưởng.
Lúc này Tô Bạch hơi dựa người vào ghế sofa, sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, trong lúc quan sát, Tô Bạch vẫn luôn mở chức năng ghi âm của điện thoại di động, đây cũng là điều lúc trước Phác Dao Dao đã dặn dò, cố gắng ghi chép lại tất cả tình huống xảy ra, như thế sẽ không bỏ lỡ chi tiết quan trọng nào.
Lúc này trong máy điện thoại di động của Tô Bạch phát ra một cuộc hội thoại:
- Chết rồi à? (Đây là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.)
- Một kẻ không đáng nhắc đến mà thôi, bị tôi giết chết rồi (giọng nói của nữ.)
- Nhìn qua, những đoàn đội đó đến sớm hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta đến hơi chậm. (Giọng nói của một người đàn ông khác.)
- Nhiệm vụ bắt đầu vào lúc 0 giờ đêm, những đoàn đội càng thiếu tự tin lại càng đến sớm, chúng ta còn khoảng 2 tiếng nữa để đi ăn và nghỉ ngơi dưỡng sức một lát, sau đó chờ đến lúc 0 giờ đêm, sau khi làm xong nhiệm vụ chi nhánh là có thể rời đi, chơi cùng với mấy kẻ nhãi nhép này thật đúng là nhàm chán, lúc đầu tôi cho rằng Phát Thanh Khủng Bố sẽ đưa mấy thính giả có thực lực cao vào, nào ai biết được, ngoại trừ tiểu đội của chúng ta, tôi không nhìn thấy bóng dáng nào quen thuộc (Đây là giọng của một người phụ nữ khác.)
- Ha ha, chúng ta nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ này, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện nhiệm vụ chi nhánh, chúng ta đã có thể tìm ra tung tích nơi bắt nguồn miêu yêu, bây giờ tạm thời lấy phần thưởng của nhiệm vụ chi nhánh trước, sau đó chúng ta tiếp tục làm chuyện dang dở (giọng nói của người phụ nữ lúc đầu.)
. Đoạn ghi âm kết thúc.
Phác Dao Dao, Vương Nhạc Chương, Phùng Á Long đều trầm mặc, sau đó Phác Dao Dao cười lạnh một tiếng:
- Tô Bạch anh đang có ý gì? Ngay cả khi bọn họ dự định là người đầu tiên chiếm giữ, tôi cũng đã chuẩn bị tốt để quyết chiến một trận với họ, hiện tại chẳng qua chỉ là xác nhận một chút mà thôi, thế nhưng kế hoạch và quyết định của tôi sẽ không thay đổi, nếu như bây giờ anh sợ, anh có thể rời đi, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi, thật ra trong số chúng tôi, anh là người khó có thể chết nhất, cũng là người an toàn nhất, anh làm như thế, thật đúng là khiến cho chúng tôi xem thường dũng khí của anh.
Vương Nhạc Chương và Phùng Á Long liếc thoáng qua nhau, hiển nhiên Phác Dao Dao đang nổi giận, hai người chỉ có thể cười khổ, nếu như Tô Bạch quyết định rời đi, bộ khung của đoàn đội không được đẩy đủ, cũng sẽ không thể là người đầu tiên làm liều.
Vào lúc này, Tô Bạch lại cầm cốc nước lên uống một ngụm, nhìn ba người, cười nói.
- Ở phía Tây tượng đá bà lão mặt mèo có một nhà máy phân hóa học bỏ hoang, bọn họ đang ở trong đó nghỉ ngơi dưỡng sức.
- Sau đó thì sao, anh có ý gì?
Giọng điệu của Phác Dao Dao tràn đầy nghi ngờ.
Tô Bạch duỗi lưng một cái, sau đó đứng lên, nhìn Phác Dao Dao, gằn từng chữ một:
- Ý của tôi là, nếu như muốn làm, nếu như muốn đối cứng, nếu như muốn đánh nhau, cần gì phải chờ đến 0 giờ khi nhiệm vụ bắt đầu chứ?
- Dù sao ở trong thế giới chuyện xưa, thính giả chém giết lẫn nhau cũng không bị tính toán quan hệ nhân quả.
- Nếu muốn đánh nhau, bây giờ chúng ta liền đi, đi sớm một chút, không phải sẽ thoải mái hơn à?
Lúc nói ra những lời này, trên mặt Tô Bạch hiện lên sự hưng phấn, thật ra dựa theo tính cách của Tô Bạch, lúc bị người phụ nữ kia ám sát, hắn vốn dĩ có thể trực tiếp một lần nữa đứng lên, dùng địa ngục hỏa shotgun tàn nhẫn bắn chết người phụ nữ kiêu ngạo lại tự đại kia, như thế mới phù hợp với tính cách của Tô Bạch. Thế nhưng Tô Bạch không làm thế, bởi vì người phụ nữ kia còn có đồng đội, cho dù Tô Bạch có thể giết chết người phụ nữ kia, chính bản thân hắn cũng sẽ bị ba người đồng đội của cô ta giết chết.
Kiểu chết này, Tô Bạch thật đúng là không thích.
Cho nên sau khi theo dõi từ xa, xác định được nơi dừng chân của bọn họ, Tô Bạch mới quay trở về nơi này.
Ba người ở đây không biết.
Khi Phác Dao Dao quyết định giữ nguyên kế hoạch thứ nhất, đối mặt chính diện với đối phương, Tô Bạch vẫn luôn cúi đầu ngồi trên ghế sofa đã không kiềm chế được mà nở nụ cười, máu nóng trong người hắn giống như muốn sôi trào.
Còn Phác Dao Dao, trước đó thế mà lại đi khuyên một kẻ tâm thần không nên sợ hãi…