Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 314 - Chương 314 Kế Hoạch

Chương 314

Kế Hoạch


Rất nhanh, một người phụ nữ mặc bộ quần áo thể thao màu vàng từ trong đống phế tích leo ra, cô ta nhìn Tô Bạch đang nằm dưới đất, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, một thính giả bị chính mình đến gần và giết chết một cách nhẹ nhàng như thế, nhất định không phải là loại mặt hàng giỏi giang gì. Cô ta thậm chí còn chẳng có hứng thú đi tìm tòi đồ tốt trên người thi thể, có thể thấy được, trên người một thính giả cấp thấp như thế cũng chẳng có gì đáng quý. Cô ta đạp một cước, đạp thi thể Tô Bạch rơi vào trong cống rãnh, thi thể lăn lông lốc xuống, bị một đống tạp vật che lấp đi.


Người phụ nữ há miệng, phát ra một tiếng kêu to giống như của loài chim, ngay lập tức ở phía xa đống phế tích, xuất hiện mấy bóng dáng đang chậm rãi đi về phía này.


Trong phòng không bật đèn nhưng có bật điều hòa không khí, cho nên nhiệt độ hơi lạnh, làm cho những người vừa đi từ bên ngoài trở về cảm thấy dễ chịu.


Phác Dao Dao ngồi trên ghế sofa, cầm trong tay một trang giấy, ghi ghi chép chép.


Vương Nhạc Chương và Phùng Á Long đều ngồi ở đó, hai người đều rất yên tĩnh, có lẽ vào lúc này đây, chỉ thích hợp để yên tĩnh.


- 14 đoàn đội, dựa vào cảm giác và quan sát từ xa, trong số này có bốn đoàn đội nắm giữ thực lực không đơn giản, có thể, phân tích của chúng ta sẽ hơi sai sót, trong số những đoàn đội mà chúng ta cảm thấy bình thường, có 1- 2 đoàn đội giỏi về việc che giấu thực lực, điều này khó mà nói trước được, hơn nữa khả năng có thính giả đi riêng lẻ, nhưng tạm thời không phát hiện ra thính giả đi riêng lẻ nào có thực lực rất mạnh.


Phác Dao Dao tập hợp những tin tức này lại, sau đó đặt tờ giấy lên trên bàn trà.


- Nói tóm lại, chúng ta có cơ hội và năng lực là người đầu tiên ăn con cua, chỉ cần chúng ta phối hợp thỏa đáng, sớm biểu hiện ra một loại dáng vẻ tình nguyện chết trận cũng phải là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, để cho những đoàn đội có thực lực tương đương hoặc là thậm chí mạnh hơn chúng ta, đều không nguyện ý liều mạng với chúng ta, để cho những kẻ đó phải dè chừng, tiếp tục đứng quan sát.


- Người đầu tiên ăn con cua, điều này mang ý nghĩa chúng ta phải mạo hiểm rất lớn, nhưng mạo hiểm và lợi ích luôn đi song song với nhau, lúc các đoàn đội khác vô thức lựa chọn thái độ xem chừng, đoàn đội của chúng ta chủ động đi lên, thường có thể chiếm được tiên cơ.


(Người đầu tiên ăn con cua là tiếng lóng bên Trung, chỉ người làm liều đầu tiên mà được lợi.)


- Thật ra thành phần trong đội ngũ của chúng ta rất đồng đều, rất tốt.


- Vương Nhạc Chương, anh phụ trách dùng tinh thần lực để rà soát tình hình, đồng thời phụ trợ công kích, giữ liên lạc giữa mọi người trong đội ngũ của chúng ta.


- Phùng Á Long, chúng ta đến sớm một phút, anh có một phút để bố trí một trận pháp phòng ngự.


- Đoàn đội chúng ta có người khống chế hệ tinh thần lực, có pháp sư giữ trận, đoán chừng những đoàn đội khác không có bộ khung hoàn mỹ như vậy, tôi sẽ lấy hình thức thích khách để tiến hành di chuyển.


Phác Dao Dao bắt đầu bố trí kế hoạch đoàn chiến chiếm giữ tượng đá bà lão mặt mèo, nhưng nói một lát, lúc đến người cuối cùng, lông mày ba người đều nhíu lại…


Tô Bạch còn chưa có trở về.


- Nếu như trong vòng năm phút nữa, Tô Bạch còn chưa quay lại, chúng ta sẽ hủy bỏ kế hoạch đã định.


Ánh mắt Phác Dao Dao liếc thoáng qua Phùng Á Long và Vương Nhạc Chương:


- Bởi vì trong việc chiến đấu theo đoàn đội, tác dụng của Tô Bạch là không thể thiếu, anh ta là cường hóa huyết tộc, là nhân vật có tác dụng chủ chốt khi cận chiến, đồng thời, tôi cho rằng trên người anh ta còn có rất nhiều bí mật, một cường hóa về huyết tộc, hoàn toàn không phải là con át chủ bài của anh ta, thậm chí khả năng đây chỉ là một lá bài mà anh ta muốn thể hiện ra cho người khác nhìn thấy mà thôi.


Vương Nhạc Chương và Phùng Á Long gật đầu biểu thị đồng ý, nếu như Tô Bạch không trở về, kế hoạch đoàn chiến khẳng định cần phải sửa đổi, cường hóa giả hệ tinh thần lực và pháp sư giữ trận chỉ có thể cung cấp sự trợ giúp, Phác Dao Dao là miêu nữ, cô ta cũng chỉ có thể dựa vào sự nhanh nhẹn và yêu lực tiến hành ám sát và di chuyển, bọn họ thiếu một nhân vật chân chính có thể chiếm giữ tượng đá, một người có thể gánh vác thương tổn, một nhân vật rất khó tử vong. Nếu chỉ có ba người bọn họ đến chiếm giữ, những đoàn đội còn lại, tuy không hoàn mỹ như đoàn đội của bọn họ, nhưng chỉ cần có 4 – 5 cường hóa giả cận chiến liền có thể đánh tan đoàn đội của ba người bọn họ. Bởi vì cho dù là trận pháp hay là chiêu thức tinh thần lực đều nhất định phải bắn tên có đích, cần có thời gian giảm xóc, nếu như ngay cả chút thời gian này cũng không có, như vậy giống như một ngôi nhà lơ lửng trên không trung, căn bản không có móng, không đứng vững, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi.


Đúng lúc này, cửa được mở ra. Cửa của nơi này không có khóa, vẫn luôn không khóa, bởi vì người có quyết tâm đi vào, cho dù có khóa cũng vô dụng.


Trên người Tô Bạch có chút bẩn thỉu, hắn vừa đi vừa không ngừng xoa cổ mình, đồng thời bước chân hơi khập khiễng.


Phác Dao Dao ngồi tránh sang một bên, ra hiệu cho Tô Bạch ngồi xuống.


Tô Bạch cũng không khách sáo, hắn ngồi xuống.


Vương Nhạc Chương lấy cho Tô Bạch một cốc nước, Tô Bạch nhận lấy, hắn không uống, chỉ cầm trong tay.


- Đụng phải hàng cứng rồi à?


Phùng Á Long hỏi, người sáng suốt, vừa nhìn liền biết có chuyện gì xảy ra.


Tô Bạch khẽ gật đầu:


- Thực lực rất mạnh, nếu như không phải thích khách trong hàng ngũ của đối phương quá khinh địch, tôi đoán mình không thể về đây được.


Đây là lời nói thật, tên thích khách kia, mãi cho đến khi đối phương ẩn núp đến dưới chân hắn, Tô Bạch mới phát hiện ra, đương nhiên lúc đó đã chậm rồi, đối phương thật đúng là tính toán rất chuẩn.


Thế nhưng dường như đối phương theo đuổi sự hoàn mỹ, quá đuổi theo một loại quan niệm thuộc về thích khách, hoặc là cô ta đối xử với mình quá mức nghiêm khắc. Cô ta chỉ dựa theo thao tác giết người tiêu chuẩn, động tác mây bay nước chảy, làm liền một mạch, thế nhưng Tô Bạch không phải là người, hắn là vampire, người bình thường sẽ trực tiếp mất mạng vì vết thương đó, nhưng Tô Bạch không như vậy.


Ban đầu Tô Bạch dự định giả chết, nằm trên mặt đất chờ đợi cơ hội phản kích, thế nhưng ngay cả việc tìm tòi “thi thể” của hắn, đối phương cũng lười đi làm, trực tiếp đá hắn xuống phía dưới cống rãnh. Tô Bạch cũng thuận theo đó, vui vẻ tiếp tục giả chết, nếu như đối phương thật đúng là muốn tìm kiếm trên người hắn, Tô Bạch không cam đoan mình có thể tiếp tục nhẫn nhịn được hay không. Mặt khác, một khi để đối phương tìm được địa ngục hỏa shotgun, điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy khó chịu hơn cả cái chết.


- Đó là một đoàn đội nhỏ gồm có bốn người, trong đó có một thích khách, ba người còn lại tôi không rõ ràng cho lắm, nhưng người thích khách kia, ngoại trừ tôi ra, cô ta có năng lực giết chết tất cả những người ở đây.


Nghe thấy Tô Bạch nói như thế, Phác Dao Dao, Vương Nhạc Chương và Phùng Á Long không cảm thấy tức giận, cũng không cảm thấy Tô Bạch đang dát vàng lên mặt mình, lúc này đây, ai còn nhàm chán đến mức đi nói khoác cơ chứ?


Chương 314

Bình Luận (0)
Comment