Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 313 - Chương 313 Các Đoàn Đội Tập Hợp

Chương 313

Các Đoàn Đội Tập Hợp


Giọng nói của Phát Thanh Khủng Bố vang lên trong đầu mỗi thính giả, nhóm thính giả đầu tiên tiến vào thế giới chuyện xưa đã chờ đợi ba tháng, bây giờ cuối cùng Phát Thanh Khủng Bố cũng thông báo nhiệm vụ.


Ngón tay Tô Bạch nhẹ nhàng gõ lên ban công, hắn không nói gì, cũng không có gì cần phải nói, nhiệm vụ chi nhánh 1 vừa được thông báo, gần như đã chứng minh suy đoán lúc trước của hắn và Vương Nhạc Chương.


Chủ đề của thế giới chuyện xưa lần này chính là đoàn chiến!


Dựa theo những gì nhiệm vụ chi nhánh 1 miêu tả, thính giả chỉ cần chiếm giữ được tượng đá của bà lão mặt mèo trong vòng 1 tiếng là có thể hoàn thành được nhiệm vụ, những thính giả khác cũng không phải chết, chẳng qua Phát Thanh Khủng Bố không nói đến chuyện ngày mai có còn tiếp tục hay không.


Mọi người cũng không nắm chắc việc ngày mai còn có người tiếp tục đến nữa hay không.


Chia đều lợi ích, vốn dĩ không phải là chủ đề của Phát Thanh Khủng Bố.


Dựa theo quy tắc của nhiệm vụ, từ 0 giờ đêm đến 6 giờ sáng, có tổng thời gian là sáu tiếng, dựa theo hiệu suất tối đa của nhiệm vụ, trong một tiếng có thể làm cho 5 thính giả hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sáu tiếng chính là 30 thính giả, trên thực tế, còn số này không thể nào là 30, bởi vì không có khả năng mỗi một lần liên tiếp nhau, một giây cũng không trì hoãn, nhất định còn có thời gian hao phí, cho nên số lượng thính giả có thể hoàn thành nhiệm vụ nhất định là ít hơn 30, đồng thời, cục diện người nào trước người nào sau, nhiều sư ít nến [ ý bảo nhiều người mà tài nguyên không đủ dùng], làm sao lại yên ổn được như thế?


Đến lúc đó đôi bên xung đột đẫm máu, dùng bạo lực để đối kháng là điều chắc chắn sẽ xảy ra, số lượng người hoàn thành được nhiệm vụ lại càng ít.


Hiện tại xem như Tô Bạch đã gia nhập vào đoàn đội này, mà từ khi bắt đầu đến nay, mọi người đều coi Phác Dao Dao, người có huyết thống miêu yêu làm đội trưởng. Bây giờ gặp loại cục diện này, đương nhiên là để Phác Dao Dao nói chuyện trước, dĩ nhiên, cho dù là Tô Bạch, Vương Nhạc Chương hay là Phùng Á Long đều sẽ không hoàn toàn giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, thật ra trong lòng mỗi người đều có tính toán cho riêng mình, nếu suy nghĩ của Phác Dao Dao trái ngược với mọi người, như vậy cái đoàn đội này chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ, chỉ còn lại trên danh nghĩa mà thôi.


Đây chính là chỗ khó khăn và chỗ khó xử của người đội trưởng.


- Hiện tại chúng ta đang chiếm ưu thế, tượng đá bà lão mặt mèo cách chúng ta gần như vậy, nhưng từ giờ cho đến 12 giờ đêm vẫn còn khoảng 5 – 6 tiếng nữa, những thính giả còn lại nhất định có thể tìm được đến nơi này, ưu thế về cự ly không còn có gì đáng để nói, duy nhất còn sót lại một chút ưu thế nhỏ nhoi chính là, chúng ta có thể yên lặng theo dõi sự thay đổi của tình hình, quan sát và chờ đợi, nhìn xem thực lực của những đoàn thể thính giả đến trước 12 giờ, nếu như bọn họ có cấp độ thực lực giống như đoàn đội lúc trước của A Bạch, đương nhiên không cần phải nói, bọn họ không có quá nhiều uy hiếp với chúng ta.


- Dĩ nhiên đây chỉ là hy vọng tốt đẹp xa vời, thực lực của chúng ta, tuyệt đối không thuộc về tầng dưới cùng, nhưng liệu chúng ta có phải thuộc lớp cao tầng hay không, phải chăng Phát Thanh Khủng Bố còn đưa những thính giả có cấp độ thực lực cao hơn chúng ta vào trong thế giới chuyện xưa lần này… Những chuyện đó, chúng ta không biết được.


- Chỉ là thịt đưa đến cửa không ăn thì thật có lỗi với chính bản thân mình, quá sợ hãi trong thế giới chuyện xưa, sớm muộn cũng chỉ có một chữ “chết” mà thôi, bốn người chúng ta, trước tiên lấy căn phòng này làm trung tâm, sau đó tản ra ngoài, cố gắng giữ liên lạc, chúng ta cần phải thăm dò được trước thực lực của mỗi một đoàn thể đến gần nơi này, nếu như thật sự không đoàn đội nào có thực lực khiến cho chúng ta khiếp sợ.


- Chúng ta sẽ là người làm liều đầu tiên mà được lợi, phương pháp và chiến thuật cụ thể, cùng với việc chúng ta có nên kết nạp thêm một người vào chỗ trống của chúng ta hay không, chúng ta sẽ trao đổi ở 1 – 2 tiếng trước 0 giờ đêm.


- Dù sao một khi chiếm giữ, chúng ta nhất định phải đối mặt với sự dò xét và lửa giận của những đoàn thể xung quanh, hành động giết gà dọa khỉ để thể hiện ra quyết tâm và thực lực của mình, đây nhất định là điều không thể thiếu.


Tô Bạch cảm thấy hơi ngoài ý muốn, những lời Phác Dao Dao nói thật đúng là một giọt nước không lọt, rất có trật tự, không dính dáng đến một chữ nhu nhược và bảo thủ, miêu nữ này, quả thật có chút năng lực.


- Được, tôi đồng ý.


Vương Nhạc Chương lên tiếng.


- Tôi cũng đồng ý – Phùng Á Long cũng nói.


- Không vấn đề gì – Tô Bạch khẽ gật đầu.


Đội trưởng đưa ra phương án hành động, sau khi các đội viên chấp nhận nó thì phương án này mới được thực thi, đây là quá trình cơ bản nhất khi một đoàn đội nhỏ hành động, dĩ nhiên cũng không ngoại trừ ngoại lệ, trường hợp ngoại lệ lớn nhất chính là năng lực của đội trưởng vượt xa những đội viên khác rất nhiều, ở trong loại cục diện này, đội trưởng là người quyết định tất cả, dĩ nhiên trong này không tránh được một loại nghịch lý, nếu như thực lực của người đội trưởng đó vượt xa những người còn lại, vậy đoàn đội nhỏ này còn tồn tại với ý nghĩa gì?


Tô Bạch cầm một chai nước khoáng lên rồi đi xuống lầu, vị trí của hắn là ở phía tây, nơi này càng là vùng ngoại thành xa xôi, trừ khi có thính giả cố ý đi đường vòng đến, nếu không chỗ của Tô Bạch hẳn là không có tình huống gì xảy ra. Phác Dao Dao dường như cũng phát hiện ra tính cách không thích nhiều chuyện của Tô Bạch, cho nên mới cố ý phân Tô Bạch đến đó.


Mà những nơi còn lại sẽ do ba người Vương Nhạc Chương, Phùng Á Long và Phác Dao Dao phụ trách giám thị.


Tô Bạch tựa người vào một công trình đang bị tháo dỡ, trước mắt hắn là một dòng sông và một nơi bị phá vỡ, liếc mắt một cái liền có thể thấy được không sót thứ gì.


Công việc này thật đúng là nhẹ nhõm.


Tô Bạch mở nắp chai ra uống một ngụm nước, lúc này là chạng vạng tối, nhiệt độ không khí rất hợp lòng người, nếu không phải còn có trách nhiệm ở trên người, Tô Bạch thật đúng là muốn chợp mắt, nghỉ ngơi dưỡng sức cho đêm nay.


Sau hai tiếng, nhóm chat trong điện thoại di động không ngừng có thông báo đến từ Phùng Á Long, Vương Nhạc Chương và Phác Dao Dao, bọn họ đang trao đổi tin tức mình tập hợp được, đại khái lúc chuẩn bị đến 10 giờ tối, số đoàn đội nhỏ đến nơi này đã vượt qua 10.


Bên phía Tô Bạch vẫn không có động tĩnh gì, nhưng nghĩ đến việc sau nửa đêm bọn họ sẽ đi cướp thức ăn trong miệng hổ, Tô Bạch thật đúng là cảm thấy hưng phấn.


- Được rồi, cũng sắp đến giờ, chúng ta quay lại căn phòng lúc trước để tập hợp, bàn bạc cụ thể hơn về hành động lần này.


Phác Dao Dao nhắn tin vào trong nhóm.


Tô Bạch đứng dậy, chuẩn bị quay về, xem ra hắn là người thoải mái nhất, chẳng khác gì nằm ở chỗ này nghỉ ngơi mấy tiếng. Chỉ là lúc Tô Bạch quay người, chuẩn bị đi về, hắn bỗng nhiên dừng bước.


Phập!


Một cánh tay bỗng nhiên từ dưới đống đổ nát đưa ra ngoài, trong tay cầm một con dao găm sắc bén, đâm vào vị trí mắt cá chân của Tô Bạch. Tô Bạch kêu lên một tiếng, cả người quỳ xuống. Đối phương vươn một cái tay khác ra, giữ lấy cổ Tô Bạch, đồng thời tay kia lại vung dao găm lên, cắt ngang một đường nhỏ trên cổ hắn, máu tươi phun ra, hắn hét lên một tiếng không dám tin, lập tức nằm trên mặt đất không nhúc nhích.


Chương 313

Bình Luận (0)
Comment