Chương 312
Thế Giới Chuyện Xưa Chính Thức Bắt Đầu
Phùng Á Long ngồi trên sofa trong phòng khách, trên tay anh ta cầm máy chơi game, vẻ mặt buồn rầu. Phác Dao Dao đi đến nhà bếp nấu cơm, mỗi ngày bốn người sẽ thay phiên nhau nấu ăn, thời gian trôi qua rất đơn giản, nhưng cũng rất quy củ.
Tô Bạch đi đến ban công châm một điếu thuốc, một lát sau, Vương Nhạc Chương đi đến, đưa tay ra xin một điếu thuốc của Tô Bạch.
Hai người đàn ông cứ thế chống tay lên ban công, trước mắt bọn họ là một mảnh hoang vu, một đống đổ nát đang được phá bỏ, gió thổi cuốn theo rất nhiều bụi đất.
- Tôi thật sự lo lắng việc chúng ta bị Phát Thanh Khủng Bố quên lãng.
Vương Nhạc Chương gảy gạt tàn thuốc lá:
- Lâu như thế rồi, chúng ta còn chưa phát động được nhiệm vụ chủ tuyến, theo như tôi được biết, thính giả đầu tiên đi vào trong thế giới chuyện xưa lần này đã sắp được ba tháng rồi.
- Chúng ta ngoại trừ chờ đợi thì vẫn là chờ đợi mà thôi.
Tô Bạch nhả ra một vòng khói, sau đó hơi nhíu mày:
- Có lẽ Phát Thanh Khủng Bố làm như vậy cũng có thâm ý của mình, nó tốn công tốn sức đưa nhiều thính giả vào đây, có khả năng, nó đang thử nghiệm một thứ gì đó.
- Đoàn chiến.
Vương Nhạc Chương không chút do dự nói ra hai chữ này, hiển nhiên suy nghĩ của anh ta và Tô Bạch không khác nhau là mấy.
Trên 100 thính giả đi vào trong thế giới chuyện xưa, vào đêm trăng tròn, nhóm người mèo bạo động. Đây rõ ràng là đang cố ý thúc đẩy sự xuất hiện của từng đoàn thể nhỏ thuộc về thính giả. Tất cả những thứ này, có lẽ đều là hành động cố ý của Phát Thanh Khủng Bố, mà “đoàn chiến” và “phân đội”, những thứ này chưa từng có trong thế giới chuyện xưa trước đó, ít nhất nó cũng không xuất hiện một cách rõ ràng, đa số chỉ là hợp tác thô sơ về mặt lợi ích, số lượng đoàn thể cũng không nhiều như vậy.
Khi số lượng đoàn thể càng nhiều, thực lực càng mạnh, điều này khiến cho những thính giả tự nhận là có đủ thực lực cường đại cũng phải lựa chọn đi vào một đoàn thể, nếu không chỉ dựa vào thực lực của chính mình, rất khó bảo toàn mạng sống trong gió lốc.
- Anh còn nhớ rõ chuyện Phát Thanh Khủng Bố tạm dừng ba tháng không?
Vương Nhạc Chương khẽ gật đầu:
- Tôi nhớ, trong ba tháng đó, cuộc sống của tôi rất thoải mái.
- Thời gian ba tháng, đủ để cho Phát Thanh Khủng Bố sửa chữa lại những sai lầm mà trước đó nó đã phạm phải, hoặc là sơ sót, hoặc là phương hướng, đồng thời có lẽ nó cũng tận dụng ba tháng này để tăng cường một số yếu tố và hạng mục cho mình, ví dụ như đoàn chiến.
- Tôi cảm thấy thế giới chuyện xưa lần này là một lần thử nghiệm của Phát Thanh Khủng Bố, dùng hoàn cảnh của thế giới chuyện xưa để phân đội, sau đó nhìn xem hiệu quả. Nếu như lần này có hiệu quả thì sau đó hình thức đoàn thể hoặc là tiểu đội sẽ được thiết lập, còn ngược lại, hiệu quả không tốt, không phù hợp với sự mong đợi của Phát Thanh Khủng Bố, như vậy…
- Không đâu.
Tô Bạch cắt ngang lời Vương Nhạc Chương:
- Có trên 100 thính giả, sẽ tạo thành trên 10 đoàn đội, tất cả được đặt trong một thành phố, anh thử nghĩ mà xem, đây là một sự kiện khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Anh thật đúng là một tên tâm thần.
Vương Nhạc Chương cười mắng.
Tô Bạch liếc thoáng qua Vương Nhạc Chương, hắn chỉ cười, không nói cho Vương Nhạc Chương biết, trên thực tế, hắn thật đúng là bệnh nhân tâm thần.
Chẳng qua rất nhanh, Tô Bạch bỗng nhiên nhíu mày hỏi:
- Bóng người kia ở trong đó làm gì.
Trong đống phế tích, có bóng người đang từ từ đi lại.
- Có lẽ là nhặt đồ bỏ đi, ve chai gì đó.
Vương Nhạc Chương nhìn thoáng qua rồi nói.
Tô Bạch khẽ gật đầu nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tô Bạch nhanh chóng quay người đi về phòng, từ chỗ ngồi của Phùng Á Long lấy ra một chiếc ống nhòm, Phùng Á Long là thầy phong thủy, bên người anh ta ngoại trừ la bàn và các loại đạo cụ chuyên nghiệp, anh ta còn thích mang theo một chiếc ống nhòm để thuận tiện quan sát địa hình.
Cầm ống nhòm nhìn sang, sắc mặt Tô Bạch trở nên ngưng trọng, hắn trầm giọng nói:
- Có lẽ, thế giới chuyện xưa chuẩn bị bắt đầu rồi.
Trong ống nhòm không xuất hiện một người đi nhặt ve chai, mà chính là một bà lão đẩy chiếc xe trẻ sơ sinh, bà ta bước đi tập tễnh, thỉnh thoảng lấy ra từ trong xe trẻ sơ sinh một chiếc tay nhỏ hoặc chân nhỏ để gặm ăn.
Dường như phát hiện ra có người đang quan sát mình.
Bà lão quay mặt nhìn lại.
Nở một nụ cười.
Hàm răng vàng khè, da dẻ nhăn nheo.
Cùng với nụ cười quỷ dị kia là một gương mặt mèo.
- Meo!
Trong phòng bếp phát ra một tiếng mèo kêu.
- Có chuyện gì thế Dao Dao?
Phùng Á Long vứt máy chơi game trên tay xuống, lập tức chạy vào trong nhà bếp, anh ta nhìn thấy Phác Dao Dao đang ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất.
- Bà ta tới, bà ta thật sự đến, rốt cuộc bà ta đã đến.
Phác Dao Dao ngẩng đầu, cả gương mặt của cô ta đã biến thành mèo, lúc này huyết thống miêu yêu trong cơ thể cô ta bị kích phát ra, đây là một loại kích phát thuộc về bị động, bởi vì bà lão mặt mèo đã đến.
Vương Nhạc Chương lấy ống nhòm xuống, vẻ mặt ngưng trọng.
- Thật sự là bà ta, bà lão mặt mèo.
- Đây có giống như MC đi ra giới thiệu trước khi nội dung vở kịch được bắt đầu không nhỉ?
Lúc này Tô Bạch vẫn còn hăng hái đi trêu chọc, trên thực tế, đối với một người đi vào trong thế giới chuyện xưa để tìm kiếm máu tươi và kích thích như Tô Bạch mà nói, khoảng thời gian này quá mức nhàm chán.
- Nghe anh nói xong, thật đúng là giống.
Vương Nhạc Chương cười, sau đó hít sâu một hơi, nói:
- Anh đoán xem, lần này Phát Thanh Khủng Bố sẽ sắp xếp như thế nào?
- Có lẽ là thông qua nhiệm vụ chủ tuyến hoặc là nhiệm vụ phụ để cho những thính giả như chúng ta tự động phân hóa thành đoàn thể đi cạnh tranh, đi va chạm, tối đa hóa vẻ duy mỹ mà Phát Thanh Khủng Bố muốn đạt được.
Lúc này Phùng Á Long và Phác Dao Dao cũng đã đi đến ban công, Phác Dao Dao vẫn duy trì mặt mèo, cô ta đã không áp chế nổi yêu khí trên người nữa.
Bà lão mặt mèo đứng ở chỗ đó, bà ta chỉ đứng đó cười, không nhúc nhích, giống như bà ta đã bị hóa đá rồi.
Trên thực tế, lúc Tô Bạch một lần nữa cầm ống nhòm nhìn sang, hắn phát hiện ra bà lão mặt mèo thật đúng là đã hóa đá, đứng sừng sững ở đó không phải là một vật sống nữa, mà chính là một tượng đá, một tượng đá bà lão đẩy xe trẻ sơ sinh, những đường vân trên mặt bà lão mặt mèo rất rõ ràng.
Bốn người nơi này đều rất rõ ràng, thế giới chuyện xưa lần này đã chính thức mở màn, một phen giày vò, một phen khổ tâm, Phát Thanh Khủng Bố tốn thời gian lâu như thế, chẳng khác gì một người đầu bếp chính muốn đi nấu nướng, hao hết tâm tư để chuẩn bị xong rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, phía dưới ngay cả dầu và cháo nóng đều đã được chuẩn bị xong.
[Nhiệm vụ chi nhánh 1: Ở trong khoảng thời gian 12 giờ đêm đến 6 giờ sáng, chiếm giữ tượng đá bà lão mặt mèo 1 tiếng.
PS 1: Khoảng thời gian trước 12 giờ đêm và sau 6 giờ sáng không được tính.
PS 2: Lấy tượng đá bà lão mặt mèo làm tâm, phạm vi được tính là 100 mét.
PS 3: Mỗi lần có tác dụng hiệu quả cho năm người, khi vượt quá năm người trong phạm vi bán kính 100 mét lấy tượng đá làm tâm, thời gian một tiếng sẽ bị dừng lại, chờ đến khi số thính giả trong phạm vi đó bằng hoặc nhỏ hơn năm thì bắt đầu tính thời gian, khi đủ một tiếng, nhiệm vụ chi nhánh sẽ được hoàn thành.
Ban thưởng nhiệm vụ: Thính giả chiếm giữ được mục tiêu trong một tiếng có thể đạt được 200 điểm cốt truyện.]