Chương 311
Đoàn Đội Mới
“Điều này thì tôi đồng ý, tôi và Phùng Á Long vốn dĩ không phải là thuộc loại hình cường hóa cận chiến.”
Dáng người Vương Nhạc Chương hơi béo, làn da rất trắng, hơn nữa anh ta khiến cho Tô Bạch có cảm giác giống như Trương Bát Nhất, cũng chính là mập mạp, cách nói chuyện và làm việc khiến cho người ta cảm thấy rất láu cá.
- Nếu như anh nguyện ý gia nhập đoàn đội của chúng tôi thì đi vào ăn chút gì đó, một đêm này, chẳng mấy chốc sẽ qua đi, thế nhưng không loại trừ khả năng Phát Thanh Khủng Bố sẽ không ngừng nhét thêm thính giả vào trong thế giới chuyện xưa này, hơn nữa đến bây giờ còn chưa tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến, điều đó mang ý nghĩa, giờ phút này chỉ là cảm giác yên bình và ngột ngạt trước phong ba bão táp trên đại dương bao la.
Ý tứ của miêu nữ Phác Dao Dao rất rõ ràng, thật ra chuyện mà cô ta đang làm giống hệt với những gì Tô Hạo Nhiên đã làm, đó chính là việc lôi kéo những thính giả còn lại gia nhập vào trong đoàn đội của mình, dùng điều đó để gia tăng thực lực đoàn đội, đi ứng phó với mưa gió sắp đến, chẳng qua, Phác Dao Dao khác với Tô Hạo Nhiên, thực lực của bản thân Tô Hạo Nhiên kém xa Phác Dao Dao, Tô Hạo Nhiên làm đội trưởng, anh ta chỉ có thể thu nhận một nhóm đồng đội có thực lực tương đương mình, thực lực của người đội trưởng sẽ quyết định giới hạn của đoàn đội này.
Tô Bạch không trực tiếp trả lời đồng ý hay không đồng ý, hắn chỉ hỏi.
- Bên trong có cafe không?
Ý tứ này, coi như đã đồng ý.
- Có rất nhiều cafe Nestle, anh cũng đừng hy vọng xa vời vào việc nơi này có cafe chồn.
Phùng Á Long thấy mọi chuyện ván đã đóng thuyền, rất hào phóng chào đón Tô Bạch, sau đó ánh mắt anh ta rơi vào trên mấy người Tô Hạo Nhiên, Tiền Thục Quân, Trương Hoa:
- Trước tiên xử lý mấy người này đã.
Trên mặt Tiền Thục Quân, Trương Hoa, Tô Hạo Nhiên đều lộ ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên, chính bản thân bọn họ cũng không nghĩ tới cảnh ngộ của Tất Tấn lại nhanh như thế rơi xuống ba người bọn họ.
Đây là sự phân chia thực lực, cũng coi như là một loại phân chia giai cấp.
Nếu như Tô Hạo Nhiên, Tiền Thục Quân, Trương Hoa đều có thực lực và con bài chưa lật như Tô Bạch, cảnh ngộ mà bọn họ gặp phải sẽ hoàn toàn không giống nhau, đoán chừng cũng sẽ được mời đến cửa hàng tiện lợi để uống cafe, mà không phải bị coi như phế phẩm mang đi xử lý.
Ở bên trong thế giới chuyện xưa, nhất là khi thế giới chuyện xưa này lại có tính mở, số lượng thính giả trong đó là rất nhiều. Vì để đảm bảo an toàn, những thính giả cùng mình kết thù, nếu có thể giết liền giết, đó mới là cách an toàn nhất. Bởi vì nói không chừng, lúc đầu thính giả mà bạn xem thường, ở một thời điểm mấu chốt bỗng nhiên xông ra, mang đến cho bạn một loại ảnh hưởng không tưởng. Đây cũng chính là nguyên nhân mà trước đó Tô Hạo Nhiên muốn giết Tất Tấn. Bọn họ vốn dĩ có thể để Tất Tấn tự sinh tự diệt trong cái giếng tối tăm, thế nhưng bọn họ sợ vạn nhất Tất Tấn có kỳ ngộ nào đó, anh ta có thể sống sót rời khỏi cái giếng kia. Cho dù anh ta không thể trả thù trong thế giới chuyện xưa này thì về đến thế giới hiện thực, chính mình lại có thêm một kẻ thù, cho dù tỉ lệ này rất thấp, nhưng tốt hơn hết vẫn nên bóp chết nó từ trong trứng.
- Không nên động đến bọn họ, bọn họ xem như vừa giúp tôi.
Tô Bạch lên tiếng.
- Ồ, điều này thật đúng là thú vị.
Phùng Á Long bĩu môi nói.
Vương Nhạc Chương xua tay nói:
- Được rồi, để ba người bọn họ cút đi, hơn ba giờ sáng rồi, người mèo đã trở về bình thường, ngày mai lại là một ngày mới tươi đẹp.
Phác Dao Dao quay người đi vào cửa hàng tiện lợi, ngay sau đó là Vương Nhạc Chương, Phùng Á Long và Tô Bạch cũng đi theo vào.
Bên cạnh xe Jeep, mấy người Tô Hạo Nhiên chật vật đứng lên, vừa dùng quần áo băng bó miệng vết thương của mình, vừa giúp đỡ nhau chuẩn bị rời khỏi nơi đây, chờ sau khi trời sáng, thành phố lại khôi phục bình thường, bọn họ có thể đi đến bệnh viện để điều trị. Thật ra những vết thương này không tính là nghiêm trọng, ít nhất không quá ảnh hưởng đến năng lực hoạt động của bọn họ trong thế giới chuyện xưa.
Chẳng qua trên mỗi người bọn họ đều có một sợi lông mèo, chi tiết này, Tô Bạch vừa mới phát hiện ra, là Phác Dao Dao cố ý để lại, Tô Bạch tin tưởng Phùng Á Long và Vương Nhạc Chương cũng phát hiện ra, cho nên vừa rồi nói thả đám người Tô Hạo Nhiên đi cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, cho dù Tô Bạch không nói lời nào, đám người Phác Dao Dao cũng sẽ không làm loại chuyện thừa thãi, một bên lưu lại dấu vết ở trên đám người Tô Hạo Nhiên để sau này có thể lần theo, một bên lại trực tiếp giết chết bọn họ ở chỗ này.
- Tàu điện ngầm sắp vào bến, mong quý khách lùi về khu vực an toàn…
Trong tay Tô Bạch xách theo rất nhiều đồ, cùng Phác Dao Dao đi vào trong tàu điện ngầm, bọn họ sẽ đi đến trạm dừng số 16, đến vùng ngoại ô.
Trong lúc vô thức, Tô Bạch đã ở cùng với bọn họ được một tuần lễ, bốn người ở chung không quá hòa hợp, nhưng cũng coi như khá hài hòa, ít nhất ở trong mắt Tô Bạch, so với việc ở chung cùng đám người Tô Hạo Nhiên thì tự nhiên hơn nhiều, Tô Bạch có loại cảm giác giống như đang cùng đám người hòa thượng và mập mạp làm chung nhiệm vụ.
Đem đồ đặt ở một bên, Tô Bạch ngồi xuống, Phác Dao Dao ngồi ở đối diện Tô Bạch, phần lớn thời điểm, Phác Dao Dao rất ít nói, chẳng qua mấy ngày nay ở trong thành thị, bọn họ phát hiện ra ba người không phải đêm trăng tròn cũng biết mình là người mèo, ba người này đều bị bắt về tra khảo, nhưng kết quả vẫn không tra được tin tức gì.
Dựa theo sự phân tích của Vương Nhạc Chương, lần này Phát Thanh Khủng Bố ra tay tàn nhẫn, đoán chừng không dưới 100 thính giả bị đưa vào trong thế giới chuyện xưa, rất nhiều người đã chết, nhưng cũng còn rất nhiều người sống sót, ước chừng trong thành phố này đã có không dưới mười đoàn thể nhỏ.
Nếu bối cảnh của thế giới chuyện xưa lần này được đặt ở một thành phố có dân nhập cư mà không phải là một thành phố của Trung Quốc như bây giờ, khả năng nhóm thính giả phương Tây cũng sẽ bị đưa vào trong, đến lúc đó sẽ diễn ra một cuộc đấu đá lộn xộn với quy mô lớn.
Trước kia, Tô Bạch đã từng trải qua thế giới chuyện xưa nhiều nhất là có 20 thính giả tham dự, lần này đối với Tô Bạch mà nói, đây thật đúng là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới.
Hơn nửa tiếng sau, tàu điện ngầm dừng lại, Tô Bạch và Phác Dao Dao cầm theo đồ đi xuống, hai người bọn họ đi đến một tòa chung cư cách đó không xa, nơi này mới bị tiến hành phá dỡ, có rất ít người sống, đây là một nơi tương đối thích hợp để cho thính giả dừng chân.
Mở cửa, trong phòng khách có ba người mèo bị trói trên ghế, tất cả đều ngủ say như chết, Vương Nhạc Chương đang đứng lau mồ hôi ở bên cạnh.
- Vẫn không hỏi ra chuyện gì à?
Tô Bạch hỏi.
Vương Nhạc Chương khẽ gật đầu:
- Một chút manh mối cũng không có.
Vương Nhạc Chương có sở trưởng về dùng các thủ đoạn liên quan đến tinh thần, đối với mấy người mèo có thể biết rõ thân phận của chính mình, bọn họ không dùng phương pháp đánh đập để tra hỏi, mà là thông qua phương diện đả kích tinh thần để thẩm vấn, nhưng hiện tại vẫn giống như cũ không có thu hoạch gì.