Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 310 - Chương 310 Mở Party

Chương 310

Mở Party


Đồng thời dựa trên kinh nghiệm của đám người Tô Hạo Nhiên mà nói, bình thường đến khoảng 3 giờ sáng, phần lớn mọi người sẽ khôi phục lại bình thường, hơn nữa chỉ khi gặp người, người mèo mới thể hiện ra tính công kích, phần lớn thời điểm, bọn họ rất dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên ở một góc độ nào đó, thành phố này mới có thể được giữ lại một cách hoàn chỉnh như vậy, chờ đến khi đêm trăng tròn hoàn toàn kết thúc, người mèo đều biến trở về thành người bình thường, ngày hôm sau, trật tự xã hội vẫn diễn ra theo lẽ thông thường, đương nhiên, trong này nhất định sẽ có rất nhiều bug, rất nhiều lỗ thủng, chẳng qua những thứ này đều sẽ được Phát Thanh Khủng Bố bù đắp. Đây vốn dĩ là sân khấu do Phát Thanh Khủng Bố thiết kế ra, nó nhất định sẽ phụ trách giữ gìn và tu sửa sân khấu để cho lần diễn xuất tiếp theo có thể được tiến hành một cách thuận lợi.


- Phía trước rất náo nhiệt.


Tiền Thục Quân vừa nói vừa vừa lái xe lên một con dốc cao, lúc này trên đường không ai lái xe, cho nên anh ta có thể đỗ xe một cách thoải mái, ở bên dưới dốc, trong tầm mắt của mọi người xuất hiện một cửa hàng tiện lợi, bên trong đèn đuốc sáng trưng, hơn một trăm người mèo đang vây quanh cửa hàng tiện lợi, bởi vì nơi này là vùng ngoại ô, nhân khẩu ở đây vốn dĩ không nhiều, cho nên chỗ này cũng chỉ khoảng trên dưới 100 người mèo gì đó, không đông như ở trong nhà xưởng chỗ khu vực thành thị mà Tô Bạch vừa đi qua. Cũng chính vì lý do đó, nhóm người bên trong cửa hàng tiện lợi này mới có thể thủ vững đến bây giờ.


Tô Bạch nhìn đồng hồ, lúc này đã là 2 giờ 40 phút, đại khái khoảng 20 phút nữa, mọi chuyện sẽ gần như chấm dứt.


Tô Hạo Nhiên cũng thoáng nhìn qua đồng hồ đeo tay, đám người bên trong cửa hàng tiện lợi kia khẳng định có thể tiếp tục kiên trì, nhưng nếu cứ để như thế, chính mình đã mất đi cơ hội một lần làm người tốt.


- Lái xe, đi lên cứu bọn họ!


Tô Hạo Nhiên nói với Tiền Thục Quân.


Tiền Thục Quân đạp chân ga, xe Jeep chạy như bay đến.


Ban đêm gió thổi có chút lạnh, nhất là ngồi trên xe Jeep mà bốn phía đều thoáng, Tô Bạch vô thức kéo áo khác của mình lại.


Xe Jeep mạnh mẽ lao đến đâm vào nhóm người mèo đang cản đường, đi thẳng đến chỗ cửa hàng tiện lợi, Tô Hạo Nhiên và Trương Hoa, hai người này không ngừng nổ súng và bắn tên, bắn chết rất nhiều người mèo, bởi vì số lượng người mèo không nhiều, cho nên bọn chúng không cách nào mang đến bao nhiêu lực uy hiếp cho xe Jeep.


- Đi ra đi, chúng tôi đến cứu các người đây.


Tô Hạo Nhiên nói với người bên trong cửa hàng tiện lợi.


“Két”.


Cửa mở ra.


Có ba người từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, đi đầu là một người phụ nữ mặc áo da màu đen bó sát người, bên cạnh cô ta là hai người đàn ông trẻ tuổi, bọn họ đi rất thong dong, cũng rất thoải mái.


Ánh mắt Tô Bạch hơi nheo lại.


Tô Hạo Nhiên sững sờ, lập tức ý thức được không thích hợp, anh ta vỗ vào bả vai của Tiền Thục Quân:


- Đi mau!


Thế nhưng vào lúc này, trong ba người, người phụ nữ đột nhiên hé miệng, gương mặt cô ta bắt đầu thay đổi, biến thành mặt mèo, đồng thời nâng hai tay lên, một luồng sóng khí đáng sợ đánh tới, trực tiếp khiến cho chiếc xe Jeep bị lật ngược.


- Ầm!


Xe Jeep rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng ma sát chói tai.


Người phụ nữ từng bước đi đến, Tô Hạo Nhiên bị kẹt dưới xe Jeep, máu tươi không ngừng chảy ra, anh ta nhìn người phụ nữ kia rồi mắng.


- Đáng chết, lại là một kẻ có thể biến thành người mèo.


Người phụ nữ kia nhìn Tô Hạo Nhiên cười, nụ cười mang theo dáng vẻ phong tình. Lúc này đây, cô ta lại khôi phục lại dáng vẻ con người, xác thực nhìn rất đẹp, trên thực tế, trong thời gian ngắn ngủi hóa thành người mèo, cô ta cũng rất đẹp, loại đẹp phi chủng tộc.


- Ngu ngốc, cô ta là thính giả, một thính giả cường hóa miêu yêu.


Người phụ nữ hơi ngạc nhiên.


Bởi vì giọng nói bình tĩnh này được truyền tới từ gầm xe Jeep.


- Rất thú vị.


Cô ta lại một lần nữa nâng tay lên, gương mặt của cô ta biến thành người mèo, một luồng sóng khí lại lần nữa được ngưng tụ ra, chiếc xe Jeep lơ lửng trên không trung, sau đó rơi ngay ngắn xuống mặt đất.


Lúc đầu trên xe có bốn người, hiện tại hoặc còn ngồi trong xe, hoặc rơi ra ngoài xe, bắp đùi Trương Hoa bị dây kẽm xuyên thủng, đang không ngừng đổ máu, trước ngực Tô Hạo Nhiên bị thương, hô hấp của anh ta trở nên khó nhọc, Tiền Thục Quân là người điều khiển, hai mảnh kính đâm vào vai anh ta, hơi thở mong manh.


Tô Bạch thì ngồi dưới đất, quần áo bẩn thỉu, có vết máu, dáng vẻ hơi chật vật.


Đúng vậy, có chút chật vật.


Bởi vì mãi cho đến khi ba người kia đi tới, trước đó suy nghĩ của Tô Bạch cũng giống như Tô Hạo Nhiên, nhưng mà hiện thực biến hóa, thật đúng là khiến cho con người ta cảm thấy giống như bị đánh một đòn nặng nề.


Đối phương căn bản không cần trợ giúp, ngược lại, còn lộ ra dáng vẻ thành thạo điêu luyện.


Lúc đầu Tô Bạch cho rằng đối phương cố ý bố trí bẫy rập, hấp dẫn sự chú ý của những thính giả lạc đàn còn lại, sau đó bắt bọn họ, nhưng nếu như đổi một góc độ khác để suy nghĩ, việc này quả thật không cần thiết. Không nói đến việc nơi này là vùng ngoại ô vắng vẻ, trong suy nghĩ của những thính giả lạc đàn bình thường, nhìn thấy hơn 100 người mèo bao vây cửa hàng tiện lợi, bọn họ nhất định không dám đi lên, còn những thính giả đã tập hợp thành đoàn đội, không phải ai cũng có đầu óc đơn giản như Tô Hạo Nhiên này, hơn nữa ngồi ở đây để câu cá, hiệu suất thật sự quá thấp.


Có lẽ, khả năng lớn nhất chính là mấy thính giả này vốn dĩ cảm thấy bên trong cửa hàng tiện lợi có đủ đồ ăn nước uống, mở một party nho nhỏ, còn nhóm người bọn hắn, ngược lại trở thành kẻ quấy rối.


- Tôi mời anh vào.


Người phụ nữ đứng trước mặt Tô Bạch, cô ta hơi cúi người, đem mặt mình đến sát Tô Bạch, sợi râu mèo dài kia đâm vào mặt Tô Bạch, làm cho hắn cảm thấy hơi ngứa và nhột.


- Phác Dao Dao, ai cho phép cô tùy tiện mời người gia nhập thế?


Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh miêu nữ mang theo ý cười đi đến, trong giọng nói của anh ta không có bao nhiêu phẫn nộ, càng nhiều hơn là một giọng điệu trêu chọc.


- Đúng thế, Dao Dao, tôi cảm thấy Vương Nhạc Chương nói rất đúng, cô mời người gia nhập cùng chúng tôi, dù sao cô cũng nên để cho chúng tôi biết, anh ta có tư cách gì để gia nhập, cùng chúng tôi ở một chỗ chia sẻ.


- Phùng Á Long, lời này của anh, làm sao tôi nghe xong lại có cảm giác là lạ nhỉ, cẩn thận chị Dao Dao của chúng ta tức giận, không dẫn anh đi chơi nữa, sau này chỉ có một mình anh cô độc thôi.


- Ha ha.


Phùng Á Long cười:


- Chị Dao Dao không nhỏ mọn như thế đâu.


Tô Bạch có thể nghe hiểu được từ “chia sẻ” mà hai người đàn ông này nói là có ý gì, dĩ nhiên không phải là chia sẻ thân thể mỹ diệu của miêu nữ này, mà chính là hoàn cảnh bên trong thế giới chuyện xưa, Phác Dao Dao thân là miêu nữ, cô ta có một loại ưu thế trời sinh, cô ta có thể “giao lưu” với đám người mèo xung quanh, thậm chí là đe dọa và khống chế bọn chúng.


Phác Dao Dao không thèm để ý đến những lời trêu chọc của đồng bạn, cô ta chỉ nhếch môi cười.


- Trực giác của loài mèo rất đáng sợ, tôi có thể cảm nhận được, trong số các người, bất kỳ người nào đơn độc đối đầu với anh ta, đều không có nhiều phần thắng.


Chương 310

Bình Luận (0)
Comment