Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 309 - Chương 309 Cứu Người Tàn Phế Làm Gì

Chương 309

Cứu Người Tàn Phế Làm Gì


Lúc này, Tô Hạo Nhiên lập tức gọi đám người Trương Hoa và Tiền Thục Quân nhanh chóng lên xe, bởi vì ở chung trong một khoảng thời gian dài, cho nên mấy người bọn họ phối hợp với nhau rất ăn ý, chỉ có Tô Bạch vẫn còn đang đứng ở đó không nhúc nhích, trong miệng hắn vẫn còn tiếp tục hút thuốc, giống như căn bản không nghe thấy gì.


- Anh mau lên xe đi!


Tô Hạo Nhiên ngồi ở trên xe, không ngừng gọi Tô Bạch, ở trong thế giới chuyện xưa mà nói, đối với thính giả có thực lực không mạnh, việc kết hợp thành đoàn đội mới có thể tăng tỷ lệ sống sót.


Tô Bạch lắc đầu, sau đó hắn đưa tay chỉ về phía Tất Tấn đã ngồi ở trong xe.


- Anh ta là giả.


Mấy người Tô Hạo Nhiên cũng không phải là kẻ ngu, bọn họ từ trong hoảng sợ khôi phục lại bình tĩnh, ý thức được lời Tô Bạch nói có nghĩa gì, Tô Hạo Nhiên nhanh chóng chỉ họng súng về phía Tất Tấn, Tiền Thục Quân cũng không vội vã khởi động xe, lúc này cho dù phán đoán của Tô Bạch là đúng hay sai, ở trong thế giới chuyện xưa, cần phải đặt thận trọng lên hàng đầu.


- Các người…


Môi Tất Tấn hơi ngập ngừng, anh ta nói không nên lời, điều này chứng minh anh ta là giả, cho nên anh ta không biết cụ thể mình nên nói gì, thậm chí ngay cả tên những người này, có lẽ anh ta cũng không biết. Dĩ nhiên cũng có thể giải thích, lúc này đây, anh ta bị những người bạn của mình làm cho tức giận đến mức không biết nói gì, chẳng qua, khả năng này là rất nhỏ.


- Meo…


Trong miệng Tất Tấn phát ra một tiếng mèo kêu, cả người anh ta bắt đầu chậm rãi biến hóa, biến thành một người mèo có hình thể tương tự Tất Tấn.


- Vù!


Trương Hoa bắn tên, mũi tên bắn trúng ngực người mèo, người mèo lập tức bị bắn chết ngay tại chỗ.


Mấy người Tô Hạo Nhiên nhanh chóng xuống xe, vẻ mặt ngưng trọng.


Tô Bạch ném mẩu thuốc lá trong tay mình đi, dùng giày giẫm lên, thế nhưng ngay sau đó, hắn xoay người, đi về phía sau của trạm xăng dầu.


Trước đó, thật ra biểu hiện của Tất Tấn giả rất nghiệp dư, Tất Tấn chỉ rời đi trong một khoảng thời gian ngắn như thế, lúc đi ra gọi mọi người lại có thể nói ra nhiều tin tức như vậy, trừ khi Tất Tấn là Sherlock Holmes, chỉ cần thông qua một chi tiết nhỏ liền có thể nhìn ra được rất nhiều chuyện, nếu không, việc này căn bản là chuyện không thể nào.


Đương nhiên, một sơ hở nhìn qua rất lớn, thế nhưng ở trong hoàn cảnh đặc biệt, lại thường rất dễ bị con người ta bỏ qua. Trước đó thật ra đám người Tô Hạo Nhiên đã bị lừa, còn Tô Bạch, bởi vì hắn vừa mới gia nhập vào đoàn đội này, cho nên đối với mấy người ở đây, Tô Bạch không quen thuộc, thậm chí còn luôn cảnh giác, vì thế hắn mới có thể phát hiện ra sơ hở này.


Phía sau trạm xăng dầu là một nhà vệ sinh rất đơn giản, chẳng qua Tất Tấn không cố ý đến đó để đi vệ sinh, bởi vì nơi đó hơi xa, mà hiện tại không phải là lúc quá chú ý đến vấn đề lễ tiết.


Quả nhiên, ở một vách tường phía sau, một nơi âm Âu Mỹmà ánh đèn không cách nào chiếu đến, có một chiếc giếng khô, bên trong giếng không ngừng có tiếng va chạm rất nhỏ.


Mấy người Tô Hạo Nhiên cũng đi đến, Tiền Thục Quân cầm đèn pin trong tay mình chiếu rọi về phía phát ra tiếng động, bọn họ nhìn thấy Tất Tấn thống khổ nằm trong giếng, không ngừng dùng chuôi đao đánh mạnh vào vách giếng.


- Cứu anh ta lên.


Tiền Thục Quân chuẩn bị nhảy xuống, kết quả lại bị Tô Bạch kéo lại.


- Anh làm gì thế?


Vẻ mặt Tiền Thục Quân giống như không thể hiểu được.


- Anh ta bị đánh lén, bị vứt xuống dưới giếng, anh nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta xem, rõ ràng anh ta đã bị liệt.


Tô Bạch thở dài, bình tĩnh nói:


- Cứu một người tàn phế lên trên này để làm gì? Anh nuôi sao?


Tiền Thục Quân há to miệng, anh ta muốn phản bác Tô Bạch, nhưng lại không biết nên nói gì.


Tô Hạo Nhiên cầm lấy đèn pin trong tay Tiền Thục Quân, anh ta ngồi xổm xuống bên miệng giếng, cẩn thận quan sát tình hình bên dưới, quả thật, Tất Tấn nằm trong bóng tối, vị trí hai chân anh ta có hơi kỳ lạ, rõ ràng là bị gãy xương nghiêm trọng, hơn nữa cánh tay cũng trở nên vặn vẹo, chiếc giếng này quả thật rất sâu, Tất Tấn hẳn là bị đánh lén sau lưng, không hề phòng bị ngã xuống, cũng bởi vì vậy mà ngã thành dạng này, ngược lại không có gì kỳ lạ.


Nằm ở bên dưới, Tất Tấn chỉ còn lại một tay có thể động đậy, anh ta không ngừng cầm đao chạm vào vách giếng, ra hiệu cho người bên trên biết, anh ta đang ở bên dưới, sau đó theo đèn pin chiếu xuống, anh ta thều thào nói gì đó, người bên trên lại không nghe được rõ ràng, thế nhưng ý tứ trong hai mắt anh ta lại rất rõ ràng, anh ta muốn mọi người nhanh chóng cứu mình lên.


- Đừng nóng vội, chúng tôi cứu anh luôn đây.


Tô Hạo Nhiên lên tiếng.


Tiền Thục Quân liếc thoáng qua Tô Hạo Nhiên, trong lòng thở dài một tiếng, Trương Hoa hơi nhíu mày, Tô Bạch thì khẽ cười.


Tô Hạo Nhiên nhanh chóng lấy súng lục của mình ra, chỉ họng súng xuống phía dưới rồi bắn liên tiếp ba phát đạn.


Thân thể Tất Tấn run rẩy, đến sau cùng ra sức vùng vẫy một lúc, mang theo vô vàn oán hận nhìn chằm chằm bên trên, mất đi sự sống.


Tô Hạo Nhiên thu súng lại, nói với mọi người xung quanh:


- Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi nơi này, hiện tại người mèo đã có thể giả trang thành người khác, chúng ta không thể lơ là.


Vành mắt Tiền Thục Quân hơi đỏ, giống như cố nén cảm xúc phẫn nộ, nhưng sau cùng anh ta vẫn không nói gì, quay trở lại lái xe, Trương Hoa lắc đầu, cất cung tên của mình đi.


Tô Bạch và Tô Hạo Nhiên sóng vai nhau đi về, ngược lại không ai đi lấy đại đao của Tất Tấn, bởi vì thanh đao kia vốn dĩ không có nhiều lực hấp dẫn.


- Súng của anh thật đúng là không tồi.


Tô Hạo Nhiên nhỏ giọng nói với Tô Bạch.


Tô Bạch tin Tô Hạo Nhiên có thể nhận ra hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun trong tay hắn, bởi vì chính bản thân Tô Hạo Nhiên cũng dùng súng làm vũ khí, cho nên anh ta sẽ có một hiểu biết nhất định đối với các loại súng ống ở trên cửa hàng wechat.


Súng trên tay Tô Hạo Nhiên có giá 50 điểm cốt truyện, hai khẩu súng tổng cộng là 100 điểm cốt truyện, tốc độ bắn và độ chính xác cao hơn súng thường, hơn nữa loại súng này có thể dùng đạn sản xuất ở hiện thực, so với địa ngục hỏa shotgun, thật đúng là có điểm chênh lệch.


- Cũng bình thường.


Tô Bạch không mặn không nhạt trả lời một câu như thế, đối với Tô Bạch mà nói, địa ngục hỏa shotgun đóng vai trò quan trọng, khuyết điểm duy nhất của nó chính là đạn quá quý giá, nhưng dù sao thì tiền nào của đó, nó đáng giá như thế.


Tô Hạo Nhiên cũng cười, không nói gì nữa, anh ta quả thật rất thích hai khẩu súng này của Tô Bạch, thế nhưng anh ta không dám biểu hiện ra quá mức rõ ràng, ngộ nhỡ gây cho Tô Bạch hiểu lầm liền được không bù mất.


Trong thế giới chuyện xưa, việc thính giả giết hại lẫn nhau, không dính dáng đến vấn đề nhân quả.


Một lần nữa lên xe, Tiền Thục Quân khởi động xe. Trên thực tế lúc này bốn người bọn họ cũng không biết phải đi đâu, thế nhưng trạm xăng dầu này đã không còn an toàn, vì thế vẫn nên rời khỏi nơi này trước rồi nói. Mặt khác, bọn họ không thể lái xe ra khỏi thành phố này, đây là phòng tuyến cuối cùng mà tất cả thính giả đều biết rõ ràng, dù sao nhiên liệu đầy đủ, bọn họ có thể vượt qua được đêm nay.


Chương 309

Bình Luận (0)
Comment