Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 308 - Chương 308 Tang Mèo Vây Thành

Chương 308

Tang Mèo Vây Thành


Từng người mèo nhào xuống, trên người bọn họ đều có yêu khí lượn lờ, trên mặt cũng mọc ra những sợi râu và lông tơ thuộc về loài mèo, bọn chúng vô cùng hưng phấn nhào về phía Tô Bạch.


Bịch!


Bịch!


Tô Bạch khua địa ngục hỏa shotgun trong tay, hắn vừa nện nát một đầu người mèo, tiếp theo là làm vỡ xương đùi của một người mèo khác.


Mỗi lần Tô Bạch ra tay đều dùng sức mạnh tuyệt đối, chỉ cần người mèo nào có ý đồ nhích lại gần hắn đều bị nện chết hoặc là tàn phế, thế nhưng xung quanh càng lúc càng có nhiều người mèo đi đến, hơn nữa Tô Bạch rõ ràng cảm nhận được, có mấy hơi thở yêu khí cường thịnh đang đi về phía bên này, hiển nhiên, không phải tất cả người mèo đều yếu như thế.


Vào lúc Tô Bạch vô thức chuẩn bị quay họng súng ra phía trước, để nổ súng phá vòng vây, bên ngoài nhà xưởng bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ.


Mẹ nó, cao cấp như thế ư, người mèo còn có thể biết lái xe?


Đây là suy nghĩ của Tô Bạch khi nghe thấy tiếng động cơ, thế nhưng rất nhanh, Tô Bạch phát hiện ra mình nghĩ quá nhiều rồi.


Ầm!


Một vách tường của nhà xưởng bị đâm đổ, một chiếc xe Jeep được dùng lưới sắt để gia cố thêm xông vào, đây cũng là bởi vì nhà xưởng này vốn dĩ là một công trình mục nát, lâu rồi không được tu sửa.


Trên xe Jeep có bốn người, một người cầm cung tên, một người cầm hai khẩu súng, còn một người cầm đại đao, người thứ tư, hiển nhiên là người lái xe.


- Người anh em, nhanh lên xe!


Cứu viện đến bất ngờ khiến cho Tô Bạch có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, thậm chí hắn còn cảm thấy bất ngờ hơn cả lúc nhìn thấy thành phố này đều là người mèo.


Tô Bạch đã quá quen thuộc việc thính giả người lừa ta gạt, tính toán lẫn nhau, đồng thời cho rằng đó là một loại thái độ bình thường, cho nên khi hắn nhìn thấy có người vào thời điểm này, thế mà lại chủ động lái xe đến cứu hắn, Tô Bạch thật đúng là có chút không kịp trở tay.


Cũng may chút dao động này chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi, cục diện trước mắt, Tô Bạch không có lựa chọn nào khác tốt hơn, dựa vào việc tiêu phí đạn của địa ngục hỏa shotgun để mở ra một đường máu, không khỏi lộ ra có chút được không bù nổi mất.


Tô Bạch lập tức xông đến, đối phương mở cửa xe, để cho Tô Bạch trực tiếp lên xe, sau đó đóng cửa xe lại, người lái xe đạp chân ga xuống, xông thẳng ra ngoài.


Xe Jeep thành công xông ra ngoài nhà xưởng, thế nhưng những người mèo trước và sau xe giống như phát điên, không ngừng hướng đến chiếc xe này, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, nhanh thoăn thoắt, phần lớn người mèo đều đang mặc đồ ngủ, thậm chí là không mặc gì, hiển nhiên trước đó đều đang ở trong nhà nghỉ ngơi.


Vào lúc này, có mấy nam nữ mặc đồ ngủ nhảy lên xe Jeep, bọn họ bắt đầu không ngừng cào lên thân xe, cũng may bên ngoài xe có lưới sắt gia cố, những người mèo này tạm thời không cách nào thật sự xuyên thấu vào xe. Một nam người mèo có dáng người tương đối mập mạp nhảy thẳng về phía cửa kính chắn gió, anh ta không thể xé rách lưới sắt, nhưng lại che đi tầm mắt của người điều khiển.


- Nhanh, làm cho thứ đồ chơi này xuống dưới!


Người điều khiển xe là một thanh niên trẻ, chưa đến 20 tuổi, hiện tại anh ta không có quá nhiều hoảng loạn, nhưng tình huống quả thật rất khẩn cấp, nếu như không cách nào nhìn thấy con đường phía trước, sẽ rất khó điều khiển được xe trong khoảng thời gian ngắn, thoát khỏi vòng vây của người mèo.


Tô Bạch dứt khoát cầm báng súng đánh nát cửa kính, thuận tiện đem lưới sắt trước mặt giật ra, một tay giữ lấy cánh tay của người mèo, sau đó ném anh ta ra khỏi xe.


Lần này, phía trước của xe Jeep chẳng khác nào ở trong trạng thái không phòng thủ, nhưng Tô Bạch cứ như thế ngồi ở ghế lái phụ, mỗi lần có người mèo nhảy lên phía trước đều bị Tô Bạch đập xuống.


Xe Jeep nhanh chóng chạy đến một nơi vắng vẻ, người mèo càng lúc càng ít, đến sau cùng cơ bản gần như không thấy, người điều khiển xe thở phào nhẹ nhõm, huýt sáo một cái.


Ven đường có một cây xăng, người điều khiển lái vào đó để đổ nhiên liệu.


Vào lúc này, tất cả mọi người đều xuống xe thả lỏng người, phần lớn người trên xe đều bị thương, hoặc là bị người mèo cào, hoặc là bị người mèo cắn, dĩ nhiên, người bị thương, không bao gồm Tô Bạch, cho dù hắn có bị thương thì cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại như cũ, dù sao chỉ là một số vết thương nhỏ ngoài da mà thôi.


Tô Bạch cũng xuống xe, người điều khiển xe phụ trách đổ nhiên liệu, ba người còn lại thì tụ tập một chỗ hút thuốc, không chút để ý đến trạm xăng dầu này.


- Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Tô Hạo Nhiên.


Người đàn ông cầm hai khẩu súng chủ động mở miệng, sau đó chỉ vào người đàn ông cầm đại đao:


- Anh ta đến là Tất Tấn.


Dưới sự giới thiệu của Tô Hạo Nhiên, Tô Bạch xem như đã hiểu rõ qua về bốn người bọn họ, người lái xe tên là Tiền Thục Quân, người đàn ông cầm đao là Tất Tấn, người đàn ông cao gầy cầm cung tên là Trương Hoa, bốn người bọn họ đều ở độ tuổi khoảng 20, hơn nữa, từ năng lực trước đó mà bọn họ biểu hiện ra, bốn người này có độ hoàn thành nhiệm vụ không cao, cũng mang ý nghĩa, thực lực của bọn họ chỉ có thể coi là tạm được.


Dĩ nhiên, độ hoàn thành nhiệm vụ của Tô Bạch cũng không cao, thế nhưng hắn có điểm đặc thù, hơn nữa, ngày bình thường, những người Tô Bạch tiếp xúc là ai?


Trước hết không nói đến Lệ Chi. Mập mạp, hòa thượng Thất Luật, Gia Thố, thậm chí là Cát Tường, đều thuộc về những người có thể xưng tụng là anh kiệt trong nhóm thính giả, cho nên, ở chung với bốn người này, Tô Bạch rõ ràng cảm giác được một loại chênh lệch, cảm giác chênh lệch này, không mang theo ý nghĩa xấu nào.


Khả năng bốn người này đều có tâm tư riêng của mình, thế nhưng đoàn đội này của bọn họ, bởi vì trong lúc đó, mỗi người đều không đủ thực lực, cho nên ngược lại có lực liên kết hơn.


Hơn nữa, sau khi nhìn thấy Tô Bạch có thể đối phó với đám người mèo một cách nhẹ nhõm, ánh mắt và cách nói chuyện của bọn họ với Tô Bạch, rõ ràng mang theo một loại cảm giác lấy lòng.


Thực lực mới là cơ sở quyết định thân phận và địa vị trong thế giới chuyện xưa.


- Nhiệm vụ chủ tuyến của các anh là gì?


Tô Bạch nhận lấy thuốc mà Tô Hạo Nhiên đưa đến, hỏi.


Tô Hạo Nhiên lộ ra vẻ cười khổ:


- Bốn người chúng tôi đã sắp ở chỗ này được hai tháng rồi, nhưng còn chưa phát động được nhiệm vụ chủ tuyến, thật ra trước đó chúng tôi từng phát triển thành một đoàn đội gồm 8 người, nhưng 4 người kia vì một số nguyên nhân ngoài ý muốn, đều đã chết. Mỗi tháng vào đêm trăng tròn, tất cả người trong thành phố này đều sẽ phát điên. Hàng ngày, phần lớn bọn họ đều là người bình thường, thành phố này cũng chỉ là một thành phố bình thường, nhưng cũng có một số người biết mình là người mèo, bọn họ mang theo tính công kích mạnh với con người.


- Nói tóm lại, đối với loài người, bọn họ ôm lấy địch ý rất mãnh liệt.


Nghe thấy những lời này, Tô Bạch khẽ gật đầu.


- Chờ tôi một lát, tôi đi tiểu.


Tất Tấn vác đại đao lên lưng, đi về phía sau trạm xăng dầu.


Tô Bạch yên lặng hút thuốc, ban đêm, gió thổi mang theo hơi lạnh.


- Cảm giác này thật đúng là thú vị, bây giờ không phải chúng ta đang là phiên bản của “Zombie vây thành” à, chẳng qua Zombie đổi sang thành người mèo mà thôi.


Tô Hạo Nhiên vừa nói, vừa mỉm cười lắc đầu:


- Sinh tồn không có mục đích, bởi vì không biết nhiệm vụ chủ tuyến là gì, cho nên chỉ có thể theo bản năng tìm kiếm những thính giả tản mát trong thành phố, bởi vì tập hợp mọi người lại, tỉ lệ phát động được nhiệm vụ chủ tuyến lớn hơn…


- Chạy mau, chạy mau!


Tất Tấn vừa kéo quần vừa chạy ra.


- Phía sau còn có ba thi thể của thính giả, nơi này không thích hợp, đây không phải là chỗ nghỉ ngơi!


Chương 308

Bình Luận (0)
Comment