Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 307 - Chương 307 Một Thành Phố Không Thuộc Về Người

Chương 307

Một Thành Phố Không Thuộc Về Người


Người phụ nữ càng cười to hơn.


Tô Bạch khẽ gật đầu:


- Được rồi, cô không chịu nói chuyện ư?


Người phụ nữ dừng cười, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, cô ta dùng một giọng điệu oán độc để nói:


- Anh mau thả tôi ra, nếu không, anh nhất định sẽ hối hận.


- Ồ? Hối hận?


Tô Bạch đột nhiên cảm thấy rất thú vị, đến cùng ai là tù binh của ai nhỉ?


- Nếu như tôi không hỏi được thứ mà tôi muốn hỏi, vậy cho dù giữ lại cô, cũng chỉ vô dụng mà thôi.


Tô Bạch vươn tay ra, giữ lấy cổ cô ta, bắt đầu dùng lực.


Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ thống khổ, thân thể cũng bắt đầu vô thức giằng co, thế nhưng Tô Bạch không chút để ý, giết người, giết yêu, đối với Tô Bạch mà nói, hắn không chịu một nửa điểm sức ép về tinh thần nào.


Cuối cùng, người phụ nữ há miệng giống như muốn nói cái gì đó, Tô Bạch vô thức buông lỏng lực đạo trên tay mình.


- Meo!


Người phụ nữ phát ra một tiếng kêu thanh thúy, sau đó cô ta tiếp tục dùng ánh mắt trào phúng để nhìn chằm chằm Tô Bạch.


Tô Bạch bị chơi xỏ, sắp chết đến nơi rồi còn muốn chơi hắn.


Lần này khiến cho Tô Bạch đột nhiên cảm thấy chính mình giống như tên trùm phản diện đang tra khảo một liệt sĩ lẫm liệt, người ta thấy chết không sờn, còn hắn thì xấu xa đến tận xương tuỷ.


Tô Bạch hít sâu một hơi, buông lỏng tay ra, sau đó ngồi xổm xuống đất.


Người phụ nữ cảm thấy ngoài ý muốn, Tô Bạch thế mà không giết cô ta.


- Được rồi, cô tiếp tục mạnh miệng đi.


Tô Bạch phủi tay, ngồi về vị trí của mình.


Người phụ nữ vẫn luôn nhìn Tô Bạch, Tô Bạch vẫn lạnh nhạt thản nhiên ăn cơm như trước.


Cuối cùng, người phụ nữ dường như không nhịn được, cô ta chủ động hỏi:


- Anh là người nơi nào?


- Có vấn đề gì sao?


Tô Bạch hỏi.


- Anh là người ở bên ngoài à?


- Ừm – Tô Bạch khẽ gật đầu.


Người phụ nữ lại cười, lúc cô ta cười rộ lên, những vết nhăn trên mặt cô ta càng sâu, rất khó coi.


- Người bên ngoài đều rất khó sống lâu được ở chỗ này.


Người phụ nữ tiếp tục nói.


Tô Bạch hơi sững sờ, sau đó hắn giống như đã nghĩ đến chuyện gì, Tô Bạch lấy tờ giấy kia từ trong ví tiền của mình ra, đây là tờ giấy mà trước khi người thính giả nam chết đã nắm chặt trong tay.


Trên giấy vẫn là nội dung thông báo đến phụ huynh, nhưng một lần nữa đọc lại, Tô Bạch lại có cảm giác không giống nhau, Tô Bạch đưa tay ra ôm trán, chính mình đã bỏ qua chi tiết nào rồi ư?


- Hôm nay là đêm trăng tròn.


Người phụ nữ tiếp tục nói:


- Có một số ít người biết, nhưng phần lớn mọi người, qua đêm nay đều sẽ mất đi trí nhớ, thật ra tôi cũng rất hối hận vì mình biết, tôi cũng rất muốn quên đi.


- Lại nói mấy lời thâm sâu, cô thật đúng là có hứng thú.


Tô Bạch nói.


- Ha ha, bây giờ anh đi ra đường nhìn xem, có lẽ hiện tại cũng sắp 12 giờ rồi, chính là lúc này.


Tô Bạch nghe thấy thế liền đứng lên, mở cửa nhà xưởng, đi ra phía trước, đúng lúc phía trước là một khu chung cư bình dân, cho nên có rất đông hộ gia đình ở đó, cả tòa nhà giống như một tổ ong vò vẽ.


Hôm nay đúng là đêm trăng tròn, trăng tròn ở trong bóng đêm, lộ ra rất tĩnh mịch.


Thế nhưng,


Rất nhanh,


Một loại cảm xúc xao động xuất hiện, đồng thời nhanh chóng lên men.


Dường như cả thành phố này,


Vào lúc này,


Cuối cùng cũng đã thức dậy.


Vào đêm khuya yên tĩnh.


Lúc 0 giờ.


Rất nhanh.


Tô Bạch nhìn thấy căn chung cư ở phía trước mặt mình, từng hộ gia đình đều thò đầu ra, trong đêm tối, ánh mắt của bọn họ đều tỏa ra màu xanh lục.


Đồng thời.


Từng tiếng mèo kêu liên tiếp vang vọng trong thành phố này.


- Ha ha, anh nhìn thấy rồi chứ, ở trong thành phố này, kẻ ngoại lai rất khó sống nổi.


- Bao gồm cả anh!


Người phụ nữ bị trói trên mặt đất điên cuồng thét to, đây không phải là một thành phố thuộc về con người.


Đây là một loại cảm giác khiến cho người ta rợn cả tóc gáy, nguyên một thành phố, tất cả mọi người, ở trong đêm trăng tròn đều biến thành mèo, từng tiếng mèo kêu, tràn ngập trong mọi ngõ ngách của thành phố.


Trong tay Tô Bạch còn cầm tờ giấy thông báo cho phụ huynh, hắn bỗng nhiên cảm thấy tờ thông báo này thật châm chọc, dựa theo những gì người phụ nữ kia nói, phần lớn người trong thành phố này đều sẽ quên mất những chuyện xảy ra trong đêm nay, thế nhưng, dù sao nó sẽ lưu lại rất nhiều dấu vết, càng không nói đến việc, có một số người sẽ nhớ ký thời điểm này, thậm chí giống như người phụ nữ kia, chủ động biến thành mèo, cho nên, truyền thuyết bà lão mặt mèo mới có thể phổ biến rộng rãi trên khắp thành phố này như thế.


Bởi vì quá nhiều dấu vết, quá nhiều bằng chứng, cho nên nó có độ tin cậy cao.


Thế nhưng chân tướng của sự việc này lại là như thế, quả thật có loại cảm giác phá tan nhận thức của con người.


Người phụ nữ vẫn còn cười, cô ta cười rất tùy ý, rất càn rỡ, cười đến mức nước mắt chảy ra, đến sau cùng, cô ta không cười nữa mà chuyển sang nức nở.


Hiển nhiên, chính bản thân cô ta cũng không thể nào tiếp nhận được loại sự thật này, cô ta vẫn cảm thấy chính mình là người, một người bình thường, có tập quán xã hội, có tư duy luân lý, khái niệm chủng tộc, mọi thứ dường như đã ăn sâu bén rễ, thế mà lại đột nhiên phát hiện ra bản thân mình là một thứ như vậy, thậm chí thành phố mình đang sống đều gồm những thứ như thế.


Đây là một loại cảm giác tuyệt vọng phủ định chính mình, một loại đả kích hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của mình.


Tô Bạch duỗi lưng một cái, lúc này hắn đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại bình thường, gặp nhiều sóng to gió lớn, dĩ nhiên sức đề kháng cũng lớn hơn, chẳng qua hắn vẫn cảm thấy hơi buồn nôn.


Đây rốt cuộc là thành phố quỷ quái gì.


Người phụ nữ ngồi ở chỗ này khóc, Tô Bạch thì thu dọn đồ đạc, dựa theo những gì người phụ nữ đã nói, người bên ngoài đến thành phố này rất khó sống nổi, nguyên nhân, có lẽ là vì tối nay.


Lúc dân bản địa ở thành phố này đều biến thành mèo, như vậy con người sẽ trở thành một thứ hi hữu, trơ trọi, dễ thấy, không phù hợp với quần thể.


Người phụ nữ dừng khóc, nhìn thấy Tô Bạch:


- Anh không ra được đâu, bọn họ đã đến rồi.


Tô Bạch nhún vai, thờ ơ nói:


- Tang mèo vây thành à?


Vào lúc này vẫn còn có tâm trạng để nói đùa, có thể thấy được, tâm trạng của Tô Bạch quả thật rất bình tĩnh, Tô Bạch khoác áo lên, hắn dự định rời đi từ cửa sau. Nhưng đúng lúc này, xung quanh toàn bộ nhà xưởng đều vang lên tiếng mèo kêu.


Xem ra, Tô Bạch đã đánh giá thấp mức độ nhạy bén của đám mèo kia với con người.


Tô Bạch cầm địa ngục hỏa shotgun trong tay, họng súng hướng ra bên ngoài, hắn liếc thoáng qua người phụ nữ bị mình trói chặt trên mặt đất, hắn chỉ nhìn mà thôi, không có nổ súng, bởi vì dường như điều này không quá quan trọng.


Ầm.


Ầm.


Ầm.


Cửa thủy tinh bốn phía trong nhà xưởng đều bị phá nát, từng tên giả hỏa thân người mặt mèo tụ tập lại ở chỗ cửa sổ hoặc là trên mái nhà, lúc này không dưới 100 người mèo tràn vào nơi này.


Tô Bạch nặng nề thở ra một hơi, hắn quay đầu họng súng địa ngục hỏa shotgun lại, chính mình đổi từ cầm báng súng, chuyển sang cầm họng súng, nhiều người mèo như thế, viên đạn của hắn thật đúng là không đủ dùng, hơn nữa thực lực của người mèo không tính là mạnh, hắn vẫn nên coi địa ngục hỏa shotgun là búa để dùng, như vậy có vẻ thực tế hơn.


Meo.


Meo.


Meo.


Chương 307

Bình Luận (0)
Comment