Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 306 - Chương 306 Người Phụ Nữ Kỳ Lạ

Chương 306

Người Phụ Nữ Kỳ Lạ


Khi một người và địch nhân tiềm ẩn của mình gặp thoáng qua nhau, sẽ có phản ứng gì?


Khả năng sẽ có rất nhiều trường hợp xảy ra, rất khó nắm bắt, thậm chí, căn bản không cách nào tổng kết, chỉ có thể nói nghìn người nghìn dạng.


Chẳng qua nếu như đổi một mạch suy nghĩ để lý giải, chuyện này cũng rất đơn giản, có thể đại khái chia làm hai trường hợp.


Một loại gọi là bình thường, một loại gọi là không bình thường.


Thính lực của Tô Bạch quả thật tốt hơn người bình thường rất nhiều, cho nên sau khi người phụ nữ kia đóng cửa lại, Tô Bạch vẫn chờ tiếng người phụ nữ đặt phích nước xuống, tiếng đặt túi cá, tiếng ngồi vào ghế, tiếng ngồi lên giường, tóm lại, bất kỳ tiếng động nào cũng được.


Thế nhưng, từ sau khi cánh cửa này đóng lại, Tô Bạch hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ một tiếng động gì, điều này có nghĩa, sau khi người phụ nữ đóng cửa lại, cô ta vẫn đứng dựa vào cửa, không nhúc nhích.


10 phút.


Nửa tiếng.


Mấy tiếng trôi qua.


Cô ta vẫn không nhúc nhích.


Nguyên nhân cô ta không nhúc nhích, hẳn là giống như Tô Bạch, thính giác của cô ta cũng rất tốt.


Trong lúc lơ đãng, trong suốt mấy tiếng không hề có tiếng động gì, hai người đều lấy một loại phương thức không thể ngờ trước được để thăm dò lẫn nhau, đồng thời, đạt được cùng một loại kết quả.


Từ quá trình và kết quả có thể nhìn lại, rất công bằng.


- Anh là ai?


Người phụ nữ lên tiếng hỏi, giọng điệu của cô ta không còn khiêm tốn như trước, ngược lại trở nên âm trầm.


Tô Bạch xoay người nhìn cô ta:


- Cô là ai?


Thật ra từ tình huống lần đầu gặp mặt, tỉ lệ người phụ nữ là thính giả không lớn. Lúc Tô Bạch từ trong phòng cô ta đi ra liền nhìn thấy, cô ta cầm theo phích nước và một túi nilon đen đựng cá, từ một màn này, Tô Bạch cảm giác được một loại hơi thở thuộc về cuộc sống thường ngày, nếu người phụ nữ thật sự là do một thính giả cải trang, như vậy ở trong hiện thực, đoán chừng thính giả này cũng phải làm nghề diễn viên, khả năng diễn xuất đạt đến xuất thần nhập hóa.


Người phụ nữ chậm rãi cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, con ngươi của cô ta lập tức chuyển sang màu xanh, giống như mắt mèo, tỏa ra ánh sáng khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ.


- Cô chính là bà lão mặt mèo à?


Tô Bạch cảm thấy hơi ngoài ý muốn, vận khí của hắn tốt như vậy ư, vừa đến thế giới này đã gặp đại boss?


Điều này không phù hợp với tính thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố cho lắm, nó sẽ không đơn giản thô bạo như thế.


- Cũng có thể là phải, mà cũng có thể là không phải.


Người phụ nữ hé miệng, lộ ra hai cái răng nanh, trên mặt cô ta cũng bắt đầu lộ ra hoa văn thuộc về mèo, yêu khí bắt đầu từ trên người cô ta tỏa ra, cả người trở nên vô cùng yêu dị.


- Tôi rất chán ghét loại người hay nói nhảm.


Tô Bạch lắc đầu, sau đó hắn bỗng nhiên cười nói:


- Cái răng này không tồi, chúng ta so tài một chút nhé?


Một giây sau, cơ thể của Tô Bạch trở nên khô quắt, khí chất trên người hắn đột nhiên chuyển biến, hóa thành hơi thở nguyền rủa của cương thi, tròng mắt sẫm lại, chỗ khóe miệng của Tô Bạch cũng lộ ra hai cái răng nanh.


Người phụ nữ phát ra một tiếng mèo kêu, cả người lao đến chỗ Tô Bạch, tốc độ của cô ta rất nhanh, quanh người cô ta có yêu khí lượn lờ.


Tô Bạch vươn hai tay ra, sau đó hung hăng đánh mạnh xuống đất, sát khí bắn ra, đập mạnh lên.


“Ầm!”


Vốn dĩ gạch trên mặt đất không quá cứng rắn, vào lúc này đã vỡ một mảng lớn, sau khi đánh xuống một quyền, Tô Bạch không nhúc nhích tí nào, còn người phụ nữ kia thì bay rớt ra ngoài, đụng vào vách tường phía sau lưng, khóe miệng tràn ra máu tươi.


Quả nhiên, rất yếu.


Đồng tử Tô Bạch hơi co rụt lại, người phụ nữ này, tuyệt đối không phải là bà lão mặt mèo mà hắn muốn tìm, thực lực của cô ta quá kém, cùng với kẻ hắn đụng phải đêm trước, chênh lệch thật đúng là rõ ràng.


Người phụ nữ giãy dụa đứng lên, trong ánh mắt của cô ta mang theo sợ hãi và chần chờ.


Tô Bạch sải bước, đi về phía cô ta.


Người phụ nữ một lần nữa kêu lên, giả bộ tiếp tục lao đến, nhưng cô ta đột nhiên xoay người, một tay giữ lấy mái hiên, muốn nhảy lên nóc nhà, ký túc xá của giáo viên đều là mái bằng, cho nên nhảy lên đó không quá khó.


Thế nhưng làm sao Tô Bạch có thể để cho người phụ nữ này cứ thế mà rời đi, cho dù cô ta không phải là bà lão mặt mèo, thế nhưng cô ta tuyệt đối có quan hệ không đơn giản với bà lão mặt mèo, thậm chí, rất có thể, cô ta chính là điểm đột phá trong mạch suy nghĩ của thế giới này.


Trạng thái cương thi được hoán đổi, trạng thái vampire xuất hiện, trong nháy mắt, Tô Bạch hóa thành làn khói đen.


Một tay người phụ nữ giữ lấy mái hiên, hai chân đạp lên xà nhà, nhảy thẳng lên nóc nhà, thế nhưng cô ta vừa mới đứng vững ở đó, một cái khuỷu tay bất ngờ xuất hiện, trực tiếp đánh vào ngực cô ta. Người phụ nữ giống như con diều đứt dây, ngã xuống khỏi nóc nhà.


Tô Bạch đứng trên nóc nhà, lạnh lùng nhìn người phụ nữ nằm ở bên dưới.


Mà lúc này, người phụ nữ kia đã hôn mê bất tỉnh.


Thập niên 90 là một niên đại rất khắc nghiệt, một bên là kinh tế phát triển với tốc độ cao, một bên khác là sự sụp đổ của các mô hình cạnh tranh theo hướng lạc hậu, rất nhiều nhà máy đã đóng cửa, cho nên trong thành phố, có rất nhiều nhà xưởng lớn nhỏ bị bỏ hoang.


Lúc này Tô Bạch đang ngồi trong đó, nơi này có mấy cái băng ghế nhỏ, Tô Bạch ngồi trên một băng ghế gỗ, trước mặt hắn có mấy chiếc ghế gỗ khác, trên đó bày một số thức ăn chín và hai chai bia được mở ra, Tô Bạch vừa ăn vừa chờ người phụ nữ kia tỉnh lại.


Bị Tô Bạch đánh ngã từ trên mái nhà xuống, yêu khí mỏng manh trên người cô ta gần như đã bị Tô Bạch đánh tan, vì thế cô ta rơi vào tình trạng hôn mê, chẳng qua Tô Bạch còn cần dùng đến người phụ nữ này, cho nên Tô Bạch đưa cô ta đi theo đến nơi đây. Trên thực tế, mấy ngày hôm nay, Tô Bạch vẫn luôn ở đây, yên tĩnh không bị ai quấy rầy, nếu như thiếu tiền, hắn liền đi dạo chơi trên đường, tiện thể mượn tạm mấy ví tiền, dù sao đi nữa, hắn không đến mức ủy khuất cuộc sống của chính mình, ngay cả khi Phát Thanh Khủng Bố cảm thấy bất mãn, thậm chí là trừng phạt đối với loại hành vi này, Tô Bạch cũng lười quan tâm, nói gì thì nói, hắn không thể để chính mình vừa đi ăn mày kiếm cơm, vừa đi hoàn thành nhiệm vụ.


Tô Bạch ngồi ở chỗ này ăn uống đã gần hai tiếng, người phụ nữ vẫn chưa tỉnh, Tô Bạch không có ý định tiếp tục chờ nữa, hắn cầm lấy nửa chai bia đang uống dở, đổ lên mặt người phụ nữ.


Người phụ nữ bị Tô Bạch dùng dây thừng buộc chặt trên mặt đất, nửa chai bia đổ xuống, lúc này người phụ nữ mở mắt ra, không ngừng ho khan.


Tô Bạch cười, đứng ở một bên, chậm rãi ngồi xổm xuống.


Bia làm ướt áo của cô ta, vốn dĩ cô ta mặc loại đồng phục lao động rất mỏng, loại quần áo này nhìn rất bảo thủ, nhưng một khi bị ướt, ngược lại thật đúng là xấu hổ.


Dĩ nhiên, ở vào thời điểm này, cho dù là người phụ nữ bị trói trên mặt đất hay là Tô Bạch đang ngồi xổm bên cạnh cô ta đều không quá để ý đến vấn đề này.


- Cô bị lây bệnh à?


Tô Bạch hỏi.


Người phụ nữ liếc thoáng qua Tô Bạch, cô ta thế mà lại nở nụ cười.


- Câu hỏi này của tôi rất ngu ngốc ư?


Tô Bạch chỉ vào chính mình.


Chương 306

Bình Luận (0)
Comment