Chương 305
Nhà Trẻ Kỳ Lạ
Đây là chuyện mà Tô Bạch cảm thấy khó hiểu nhất, cũng là chuyện hiện tại Tô Bạch tạm thời không cách nào nghĩ thông suốt được, bà lão mặt mèo chỉ làm tay hắn bị đông cứng, khiến cho hắn không cách nào nổ súng, mặc dù nói chính bản thân hắn rất nhanh đã hoán đổi sang trạng thái huyết thống cương thi, phá vỡ sự trói buộc của việc bị đông cứng, thế nhưng đối phương làm như thế, thật đúng là có chút “mở một mắt lưới” với hắn rồi.
Không hiểu thì không hiểu, nhưng việc nên làm vẫn phải làm, thi thể của tên thính giả này vẫn bị Tô Bạch kiểm tra qua một lượt.
- Thật đúng là kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Tô Bạch liếc thoáng qua những thứ mà hắn vơ vét được từ trên người thính giả này, một thanh phi đao, một chuỗi lá bùa, một mặt hộ tâm kính, đây đều là những thứ đồ giá rẻ, cho dù đổi ở cửa hàng trên wechat, đoán chừng cũng chỉ đến 100 điểm cốt truyện, Tô Bạch cầm thứ này đi giao dịch, dĩ nhiên phải chiết khấu xuống chỉ còn mấy chục điểm cốt truyện, mấy chục điểm cốt truyện này thì giao dịch gì, có thể mua được thứ gì?
Phải biết rằng hiện tại vũ khí của Tô Bạch chính là hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun, đây là vũ khí có giá 1000 điểm cốt truyện, chút đồ chơi nhỏ kia, đối với Tô Bạch mà nói, không có ý nghĩa gì nhiều, cho dù sau này cần phải cùng người khác giao dịch, những thứ rách rưới này cũng không tác dụng thêm dầu, người khác cũng sẽ không cần.
Tô Bạch có hơi thất vọng, nhưng cũng may vốn dĩ Tô Bạch không ôm hy vọng gì quá lớn, rời khỏi chỗ thi thể, Tô Bạch tiếp tục một mình đi du đãng trên đường, chờ đến khi gần đến 5 giờ sáng, ngoài đường mới bắt đầu khôi phục sức sống, có người đạp xe đi làm việc, mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng cũng bắt đầu mở cửa buôn bán..
Nhưng chính khung cảnh náo nhiệt này lại mang đến cho Tô Bạch một cảm giác không chân thực, nó giống như một thành phố rất bình thường, nhưng chính bản thân Tô Bạch rất rõ ràng, đây là phạm vi hoạt động của hắn ở trong thế giới chuyện xưa này, cho dù thành phố có nhà ga hay sân bay, nhưng Tô Bạch tuyệt đối sẽ không khờ dại đến mức cho rằng mình có thể rời khỏi thành phố này.
Hiện tại, chuyện đầu tiên cần làm, hẳn là đi tìm những thính giả còn lại trong thành phố này, bởi vì nửa đường gia nhập, cho nên Tô Bạch và quỹ tích phát triển của thế giới chuyện xưa này có chút tách rời.
Khi đi vào một thế giới chuyện xưa để hoàn thành nhiệm vụ, việc đầu tiên là phải tìm hiểu thế giới chuyện xưa này, mà việc tìm các thính giả đến đây từ lúc bắt đầu chính là phương pháp đem lại hiệu suất cao nhất.
Thế nhưng ngày đầu tiên muốn đi tìm họ.
Ở trong thành phố này, tìm kiếm mấy người kia, không thể nghi ngờ, đây chính là một công trình giống như mò kim dưới đáy biển, hơn nữa Tô Bạch không rảnh lợi dụng năng lực của hắn, phát triển ra thế lực riêng của mình ở thành phố này, sau đó dùng nó để làm việc. Một mặt là tốn quá nhiều thời gian, một mặt khác, làm như thế, có hơi làm trái ngược đến kịch tích mà Phát Thanh Khủng Bố muốn cường điệu, nếu như hắn làm điều này, chắc chắn sẽ khiến Phát Thanh Khủng Bố cảm thấy bất mãn, thậm chí là phải chịu sự trừng phạt từ nó.
.
Buổi sáng, Tô Bạch đi vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng, hắn gọi hai bánh tiêu và một đĩa bánh bao hấp, đối diện cửa hàng bán đồ ăn sáng là tiệm bán báo, Tô Bạch mua tất cả các tờ báo địa phương trên đó, vừa ăn vừa đọc.
Tô Bạch ăn không nhanh không chậm, đọc cũng rất chậm rãi, có lẽ là vì tâm thái không giống trước, cho nên Tô Bạch không quá nôn nóng và vội vàng.
Đọc được một lúc, Tô Bạch phát hiện ra ba tờ báo địa phương này đều nhắc đến một sự kiện, phía sau một nhà trẻ xuất hiện chuyện trộm cướp, dường như chuyện bà lão mặt mèo đã thành mây đen che phủ thành phố, cho nên chỉ cần chuyện gì liên quan đến trẻ con, phóng viên sẽ cố tình kéo dư luận về hướng chuyện đó, để có thể bán được số lượng báo nhiều hơn. Ba tờ báo này cũng giống như thế, dĩ nhiên, nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, bởi vì đây không phải là một sự kiện trộm cắp đơn giản, ký túc xá của giáo viên ở sau nhà trẻ bị cạy mở và lục lọi, nhưng tài liệu, tiền mặt, đồng hồ và các thứ khác đều không bị mất đi, cho nên những phóng viên dù không chuyện cũng có thể viết thành có chuyện kia, đem chuyện này viết thành bà lão mặt mèo xuất hiện trong nhà trẻ rồi.
Tô Bạch khép tờ báo lại, ăn nốt một miếng bánh bao, sau đó đặt tờ báo lên bàn, tính tiền, đi đến ven đường, bắt một chiếc xe ba gác.
Ngồi trên xe ba gác, Tô Bạch đi đến nhà trẻ, sau khi đến nơi này, Tô Bạch cảm nhận được rõ ràng lực “uy hiếp kinh khủng”của bà lão mặt mèo, bởi vì nhà trẻ này, vậy mà cho nghỉ học rồi.
Vốn dĩ ban đầu sự kiện bà lão mặt mèo mặt mèo xuất hiện ở Cáp Nhĩ Tân, sau đó nó tạo thành bóng ma cho toàn bộ Hắc Long Giang, không chỉ ảnh hưởng đến trẻ em, nếu nhìn rộng ra, chuyện này đã gây ảnh hưởng đến người lớn, dù sao người lớn mới là thành phần chủ chốt của xã hội, khi ngay cả chính bản thân người lớn cũng bị bà lão mặt mèo làm cho hoảng sợ, dĩ nhiên sẽ gây tác động đến trẻ con.
Mấy phóng viên đưa tin khoa trương, khiến cho nhà trẻ này trực tiếp đóng cửa, Tô Bạch cũng cảm thấy buồn cười, may mắn nhà trẻ vẫn có người. Trước phòng bảo vệ có một ông lão ngồi đó, vừa phơi nắng, vừa đọc báo.
Tô Bạch đi đến, đưa cho đối phương một điếu thuốc, ông lão cười híp mắt nhận lấy, đưa diêm cho Tô Bạch.
Giữa đàn ông với nhau, có đôi khi chỉ cần một điếu thuốc liền có thể tán gẫu, nhất là ở hơn mười năm trước, thậm chí là sớm hơn trước kia, cho dù người hút thuốc hay không hút thuốc, trong túi quần đều có bao thuốc.
- Khi nào thì nhà trẻ hoạt động lại bình thường?
Tô Bạch học theo khẩu âm địa phương, nói.
- Sắp rồi, chắc khoảng 2 ngày nữa, lúc đầu phụ huynh làm ầm ĩ, không chịu đưa con em mình đến trường. Hôm qua cảnh sát cũng đã đến tận nơi xem xét, kết luận không vấn đề gì, về sau sẽ tăng cường mật độ tuần tra nơi này, hiệu trưởng và các giáo viên ở đây cũng đã làm công tác tư tưởng cho phụ huynh, đại khái khoảng ngày kia là có thể hoạt động trở lại bình thường. Mấy ngày gần đây, phần lớn giáo viên đều không ở lại trong trường học, ngày kia mới về.
Ông lão ngồi hút thuốc say sưa, không để ý đến việc Tô Bạch lẳng lặng đi vào sâu trong nhà trẻ.
Nhà trẻ này không lớn, cũng không có quá nhiều giáo viên làm việc ở nơi này, cho nên phía sau cũng chỉ có mấy căn nhà cấp bốn được dùng để làm nhà cho giáo viên, thậm chí còn kiêm luôn chức năng làm văn phòng.
Trên báo chí có nói mấy căn nhà nhỏ này bị cạy khóa, đồ đạc bên trong bị lục lọi.
Tô Bạch vừa xoa cằm, vừa mở cửa một căn phòng, đây là căn phòng duy nhất không có khóa cửa.
Sau khi đi vào, Tô Bạch cảm giác được mùi ẩm ướt, hiển nhiên, điều kiện ở chỗ nghỉ ngơi của giáo viên cũng không khá lắm.
Tô Bạch nhìn qua một vòng, hắn không có phát hiện gì đặc biệt, dù sao cảnh sát cũng đã đến nơi này kiểm tra, cho dù có phát hiện cũng không đến lượt Tô Bạch, chẳng qua lúc Tô Bạch đi ra ngoài, hắn nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc, cầm một phích nước đi về phía này, trên tay cô ta còn cầm một túi nilon màu đen, trong túi hẳn là cá, bởi vì Tô Bạch ngửi thấy mùi tanh của cá.
Cô ta nhìn thấy Tô Bạch từ trong ký túc xá của mình đi ra, cảm thấy ngoài ý muốn.
- Anh là ai?
- À, tôi là cảnh sát, tôi đến đây tuần tra, gần đây có gì khác thường không?
Tô Bạch bình tĩnh hỏi.
- Không, từ sau khi kẻ trộm đột nhập, không có phát hiện gì mới.
Người phụ nữ cười với Tô Bạch:
- Đồng chí vào nhà uống cốc nước nhé.
- Không cần.
Tô Bạch từ chối.
- Vất vả cho anh rồi.
Người phụ nữ đi qua Tô Bạch, đi vào trong phòng của mình.
Nhưng mà, 10 phút sau Tô Bạch vẫn đứng ở ngoài cửa không đi.
Ba tiếng sau Tô Bạch vẫn đứng ở ngoài cửa không đi.
Sáu tiếng sau, sắc trời đã bắt đầu tối, Tô Bạch vẫn đứng ở ngoài cửa không đi.
Đúng lúc này, cuối cùng Tô Bạch cũng vuốt bả vai có hơi đau nhức của mình:
- Thính giác của tôi rất nhạy bén.
Cửa phòng chậm rãi mở ra.
Người phụ nữ ăn mặc mộc mạc, vẫn một tay cầm phích nước, một tay cầm túi nilon màu đen, lúc đầu con cá mua từ chợ về vẫn còn sống, nay đã chết.