Chương 304
Bà Lão Mặt Mèo Ở Cáp Nhĩ Tân
Bóng tối không chỉ nhằm vào Tô Bạch, đồng thời cũng nhằm vào cả người kia, rất hiển nhiên, ở trong bóng đêm người kia di chuyển rất khó khăn, nhất là khi Tô Bạch không nhúc nhích, hô hấp của hắn cũng chậm dần đều, đối phương cũng không cách nào xác định được Tô Bạch ở đâu.
Tô Bạch chậm rãi nắm chặt hai tay lại, khóe miệng lộ ra hai răng nanh, trạng thái vampire được hoán đổi, lúc này đây, trong đêm tối Âu Mỹlinh, hắn thật đúng là danh xứng với thực.
- Tê!
Một tiếng vang thanh thúy bỗng nhiên truyền ra, mang theo một loại cảm giác chói tai giống như máu thịt bị xé rách, Tô Bạch đột nhiên rút hai thanh địa ngục hỏa shotgun của mình ra, nhằm về phía đó, nhưng không nổ súng.
Vào lúc này, nhiệt độ xung quanh hạ xuống, thậm chí ven đường đã loáng thoáng kết sương, đủ để thấy được nhiệt độ thay đổi khoa trương đến mức nào.
Đồng tử của con mèo đen kia không ngừng đong đưa, giống như hai quỷ ảnh trong tấm màn đen, khiến cho người ta khó mà nắm bắt và không thể suy nghĩ được, thế nhưng khi hai con ngươi này bắt đầu phiêu đãng ở độ cao tương đương với đầu Tô Bạch, cho dù Tô Bạch có ngốc cũng biết, con mèo này, không còn là con mèo trước kia nữa rồi.
Tô Bạch bóp lấy cò súng của địa ngục hỏa shotgun, nhưng họng súng không bắn ra gì cả, bởi vì trong nháy mắt hai tay của Tô Bạch đã bị đông cứng, trực tiếp mất đi tri giác, hai họng súng vẫn giữ ở trong tay hắn, chẳng qua hắn đã không cách nào bóp cò.
- A a a!!!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ phía sau lưng Tô Bạch khoảng 7 – 8 mét vang lên, đây là tiếng của nam giới, đầu tiên, âm thanh cao vút, sau đó rơi xuống đáy cốc.
Loại âm thanh này, Tô Bạch rất quen thuộc, đây là trước khi chết, một người gặp phải một kích trí mạng, phát ra tiếng nghẹn ngào cuối cùng.
Một người chết ngay bên cạnh hắn rồi.
Tô Bạch vô thức liếm môi, đầu lưỡi hắn đã cảm nhận được mùi máu tươi.
Cảm giác.
Khẩn trương.
Kích thích.
Thật tốt đẹp biết bao nhiêu.
Trong cổ họng Tô Bạch phát ra tiếng gầm nhẹ, thân thể hắn nhanh chóng hoán đổi từ trạng thái Vampire sang trạng thái cương thi, trong nháy mắt, cánh tay của hắn không còn bị cứng ngắc nữa, cảm giác bị đóng băng cũng không còn, dù sao, ở trong trạng thái cương thi mà nói, muốn đông cứng hắn là một chuyện khó khăn hơn.
Hơi thở dơ bẩn, tà ác bắt đầu từ trên người Tô Bạch tỏa ra, sát khí nồng đậm cũng bắt đầu xuất hiện.
Đúng lúc này, đèn đường vừa tắt lại chậm rãi sáng lên, xung quanh lại khôi phục tầm nhìn.
Cách Tô Bạch khoảng 7 – 8 mét có một thi thể nam đang nằm dưới đất, con mèo đen kia đã biến mất, không thấy đâu nữa.
Tô Bạch đi tới, trạng thái của người đàn ông này rất thê thảm, trên tay anh ta còn có một thanh đoản kiếm, trên đoản kiếm có phù văn, từ cách ăn mặc có thể thấy được, anh ta không thuộc về niên đại này, điều đó có nghĩa, người đàn ông chết đi chính là thính giả.
- Lần này mình bị nửa đường truyền tống đến một thế giới chuyện xưa đã tiến hành rồi ư?
Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ đến lần trước ở trong thế giới chuyện xưa Cương Thi Tiên Sinh, mập mạp và đám thính giả phương Tây kia đều là nửa đường đi vào, xem ra tình cảnh hiện nay của hắn cũng chính là như thế.
Mặt người đàn ông này bị gặm hơn nửa, trái tim cũng bị móc rỗng, không thấy đâu nữa, chỉ còn một lỗ máu đáng sợ.
Trong tay người đàn ông kia còn cầm một tờ thông báo.
Tô Bạch ngồi xổm xuống, lấy tờ giấy này ra, đây là tờ thông báo dành cho học sinh.
“Chào các vị phụ huynh và các em học sinh yêu quý.
Hôm nay nhà trường nghiêm túc bác bỏ tin đồn, sự việc bà lão mặt mèo Cáp Nhĩ Tân chỉ là một tin đồn vô căn cứ, mong các vị phụ huynh hãy giáo dục tốt tư tưởng cho con em mình, ngăn chặn tư tưởng phong kiến, mê tín dị đoan đang gây hại cho những bông hoa tương lai của tổ quốc chúng ta…”
- Bà lão mặt mèo ư?
Tô Bạch siết chặt tờ giấy trong tay, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tờ giấy này cũng chính là manh mối cho Tô Bạch, chẳng qua manh mối này có hơi trang trọng, nó được thông qua một thính giả chết, truyền tin lại cho hắn.
Lúc Tô Bạch đi vào thế giới chuyện xưa này, thật ra chuyện xưa lần này đã bắt đầu, có lẽ nó mới bắt đầu không bao lâu, hoặc có thể là đã tiến hành được một nửa, thậm chí rất có khả năng nó đã đi đến khâu cuối cùng.
Chẳng qua tạm thời Tô Bạch không quan tâm đến vấn đề này, sự việc bà lão mặt mèo, Tô Bạch thật đúng là có ấn tượng.
Lúc chuyện bà lão mặt mèo này được đồn đại, Tô Bạch còn rất nhỏ, cho dù trước kia chuyện của bà lão mặt mèo gây ra huyên náo xôn xao, nhưng cũng chỉ là ở phạm vi khu vực Cáp Nhĩ Tân của Hắc Long Giang mà thôi, đối những người nơi khác trên Trung Quốc mà nói, bọn họ cũng chỉ dùng nó để làm ví dụ hù dọa những đứa nhỏ không nghe lời.
Chuyện này, nghe nói có một bà lão, vào lúc bà ta chết, bởi vì có con mèo nhảy qua người, cho nên trá thi (xác chết vùng dậy). Có một phong tục thường thấy ở dân gian, mãi cho đến tận bây giờ, phần lớn ở nông thôn, khi thi thể chưa được mai táng, đều không cho chó mèo đến gần, toàn bộ chó mèo đều được nhốt lại, không để chó mèo nhảy qua xác người chết, nhằm tránh hiện tượng thi thể “mượn khí”, người chết bật dậy, mà bà lão này cũng bởi vì “mượn khí” của mèo, cho nên xác chết vùng dậy.
Nghe nói bà lão này chuyên ăn thịt trẻ con, lời đồn này tản ra cũng là cả một quá trình, ngay từ đầu lúc có lời đồn đại này, không ai coi đó là thật, thế nhưng rất nhiều người từ bên ngoài trở về nói, những nơi khác cũng có truyền thuyết đó, đây giống như gia tăng thêm độ tin cậy, sau cùng sẽ xuất hiện tình huống như thế nào đây? Có trường tiểu học mở hẳn một đại hội toàn trường, hiệu trưởng đứng trên bục giảng, dạy dỗ học sinh.
Nội dung chủ yếu là yêu cầu học sinh tiểu học phải tập hợp thành từng nhóm để đi, không được đi một mình trên đường, hai là học sinh tiểu học toàn trường nhất định phải buộc dây đỏ (Đây cũng là tin đồn, nương theo sự xuất hiện của tin đồn bà lão mặt mèo, nghe nói, bà lão kia ăn trẻ con, nhưng nếu như chỗ cổ tay buộc dây đỏ thì có thể trừ tà.)
Sau cùng lời đồn này phát triển đến mức toàn bộ trẻ con vùng Hắc Long Giang bắt đầu khủng hoảng, thậm chí có đứa nhỏ căn bản không dám đi học, bởi vì sợ bị ăn thịt trên đường!
Đoán chừng chuyện này giống như gây ra ảnh hưởng đến cả bên ngoài khu vực Hắc Long Giang, hơn nữa kết cục của lời đồn này thật đúng là kịch tính.
Cái gọi là “bà lão mặt mèo” này, sau cùng đã kinh động đến cả trung ương, nhà nước phái quân đội đến, “bà lão mặt mèo” này bị binh lính dùng súng bắn nát ót mà chết.
Lấy góc độ của người hiện đại để đánh giá chuyện này, sẽ cảm thấy người ở thời kỳ đó thật không có tri thức, thật hoang đường, nhưng nếu như không phải là người trong cuộc, hoặc không phải là người thời kỳ đó thì rất khó có thể tưởng tượng ra, lúc ấy bà lão mặt mèo đã mang đến nỗi khiếp sợ như thế nào, có thể so sánh với sức ảnh hưởng của dịch SARS.
Tô Bạch hít sâu một hơi, trong lòng hắn đang suy nghĩ, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, chủ đề chính trong thế giới chuyện xưa lần này hẳn là xoay quanh về bà lão mặt mèo để phát triển.
Chẳng qua, vừa rồi trong đêm tối, vì sao bà lão mặt mèo không giết hắn?
Mà chỉ giết thính giả này?
Thông tin thêm về bà lão mặt mèo ở Cáp Nhĩ Tân (Nguồn sưu tầm)
Có một cặp vợ chồng nọ, vì hưởng ứng chính sách cưới muộn sinh muộn của nhà nước nên đến tận năm 35 tuổi mới kết hôn và gần 40 mới có con, họ hết mực yêu thương và cưng chiều đứa con đáng yêu này. Chớp mắt, bé con đã được 3 tuổi, rất hiếu động và thích chạy nhảy, trong nhà lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười vui của con trẻ, niềm vui ấy lây sang cả đôi vợ chồng, mỗi một ngày trôi qua đều rất hạnh phúc.
Một ngày nọ, người vợ mang về nhà một chú mèo nhỏ có bộ lông pha lẫn hai màu trắng đen, dáng vẻ cũng rất đáng yêu. Sau khi được đưa về nhà, mèo con được tắm rửa sạch sẽ và được sấy khô lông, trông chú mèo bé nhỏ rất hưởng thụ sự ưu ái này. Chỉ một thời gian ngắn sau, mèo con trở thành bạn tốt của đứa trẻ nọ, bé con xếp gỗ cho bạn mèo xem, bạn mèo cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh ngắm nhìn.
Đôi vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, sau đó người vợ vào bếp làm cơm, còn người chồng thì ngồi trên sô pha đọc báo. Lát sau, người vợ gọi người chồng vào bếp phụ giúp, người chồng vội buông tờ báo đọc dở vào phụ vợ. Lúc này chú mèo con kia ra ngoài chơi, bé con vẫn còn đang xếp gỗ, sau đó bé con gọi mèo con đến xem nhưng không thấy mèo con đâu.
Chính lúc này, ở góc tường xuất hiện một bóng đen, con mèo kia bước ra từ bóng đen, bước từng bước về phía đứa trẻ nọ. Đứa trẻ ngay tức khắc nhận ra cảnh tượng này thật quỷ dị, bèn vươn tay chỉ về phía con mèo đang bước tới, muốn mở miệng gọi bố mẹ đến nhưng lại không tài nào phát ra tiếng. Lát sau, đôi vợ chồng đã chuẩn bị xong cơm nước và dọn xong bàn ăn, người vợ bước ra gọi con vào ăn cơm. Người vợ mở cửa và đứng sững ở đó, mắt mở to sửng sốt.
Người chồng cảm thấy có gì đó không lành bèn vươn tay đỡ người vợ sắp ngất xỉu của mình, khi ngước mắt lên thì trông thấy đứa trẻ đang nằm dưới đất, có lẽ đã chết rồi. Còn con mèo kia đang nằm bên cạnh đứa trẻ, nghe thấy tiếng vang bèn chậm rãi xoay đầu lại. Lúc này người chồng mới phát hiện ra rằng, cái đầu mèo đang quay lại kia là một gương mặt của một bà cụ, những nếp nhăn hằn trên khuôn mặt tựa hồ như đang cười…
Có rất nhiều câu chuyện xoay quanh bà lão mặt mèo này, xảy ra rất nhiều vào những năm cuối của thế kỷ trước, ngay tại Cáp Nhĩ Tân. Nghe nói ở ngoại ô Cáp Nhĩ Tân có một bà lão, bà ấy chết trên đường đi mua thức ăn, sau đó thì bị một con mèo nhảy qua, ngay lúc đó đã xảy ra hiện tượng “trá thi” – tức “xác chết vùng dậy”, hay còn gọi là “quỷ nhập tràng”.
Giải thích một chút về hiện tượng thú vị này, việc canh giữ linh cữu của người chết cũng một phần vì muốn ngăn cản sự tiếp xúc giữa người chết và động vật, không chỉ riêng mỗi mèo, chỉ cần chúng nhảy qua hoặc tiếp xúc trực diện với xác chết thì xác chết sẽ “mượn khí” vùng dậy.
Cơ thể của bà lão thì không thay đổi nhưng nửa mặt thì biến thành mặt mèo. Thời ấy có lưu truyền một chuyện thế này, “người mèo” đó chỉ “hành động” lúc đêm, động tác rất linh hoạt, thích ăn thịt trẻ con, còn người trưởng thành mà bị cắn thì sẽ biến thành “người mèo” y như thế. Còn có tin đồn rằng ở Cáp Nhĩ Tân thời đó có rất nhiều “người mèo”, những đứa trẻ được đi học hồi ấy đều được phát một cuốn tạp chí nhỏ có in bài viết về tin đồn này, thậm chí có trường còn mở cả đại hội, đích thân thầy hiệu trưởng đứng trên bục căn dặn học sinh rằng dù tan học hay đi đến trường cũng phải đi theo nhóm, không được một mình tự ý ra ngoài, hai là cả trường phải đeo dây đỏ (đây cũng là một lời đồn, chỉ cần buộc dây đỏ là có thể trừ tà).
Chuyện về bà lão mặt mèo này không phải là chuyện nhỏ, chẳng ai biết lời đồn bắt đầu như thế nào, chỉ biết rất thịnh vào những năm 95 – 96. Đoán chừng có vẻ như chuyện này đã gây nên ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến trong và ngoài tỉnh Hắc Long Giang, đoạn kết của lời đồn này cũng rất “kịch tính”: “Bởi bà lão mặt mèo đã gây nên kinh động lớn nên nhà nước đã phái quân đội đến giải quyết, các binh sĩ phải dùng súng bắn bể ót của bà lão mặt mèo thì bà ta mới chết!”