Chương 303
Bước Vào Thế Giới Chuyện Xưa Mới
Buổi sáng lúc thức dậy, lại là một ngày rảnh rỗi, đối với Tô Bạch mà nói, cuộc sống bình thường có hơi nhàm chán, hắn cảm thấy mình sắp rỉ sét đến nơi rồi, đây không phải là cuộc sống mà hắn yêu thích, cũng không phải là cuộc sống thích hợp với hắn.
Cũng may, tối nay chính là thời gian Tô Bạch đi vào thế giới chuyện xưa, đây cũng được coi là trong cái rủi có cái may.
Trong lúc bất tri bất giác, cảm giác của Tô Bạch đối với việc đi vào thế giới chuyện xưa đã chuyển từ e ngại, lo lắng trở thành khát vọng, thậm chí bởi vì nó chậm chạp không đến còn cảm thấy sốt ruột.
Lúc này tiểu gia hỏa đã tỉnh, cậu bé tựa trên bờ vai của Tô Bạch, dùng tay nhỏ che mắt mình, một lúc sau lại bỏ tay ra, nhìn Tô Bạch cười, tiểu gia hỏa tiếp tục che mắt mình cười trộm. Cậu bé chính là như thế, cho dù lúc nào cũng có thể chơi đùa vui vẻ.
Tô Bạch bế tiểu gia hỏa, mở tivi ra, sau đó hắn lấy thêm đồ ăn vặt và nước uống, một người lớn và một đứa nhỏ răng còn chưa mọc, cứ thế ngồi trên giường vừa ăn vừa xem tivi.
Ừm, ở một mức độ nào đó mà nói, Tô Bạch quả đúng là không có dáng vẻ của một người cha nghiêm khắc, đối với tiểu gia hỏa, hắn chỉ có một loại cảm giác nuông chiều từ sâu trong lòng.
Mãi cho đến tận giữa trưa, Cát Tường chỉ tới hai lần, mỗi lần chỉ đứng ngoài cửa nhìn Tô Bạch và tiểu gia hỏa chơi vui vẻ, nó liền mất hứng rời đi, chẳng qua Tô Bạch cảm giác được, Cát Tường biết hắn chuẩn bị đi vào thế giới chuyện xưa tiếp theo, cho nên hôm nay, lần đầu tiên đối với việc hắn và tiểu gia hỏa ở chung một chỗ, Cát Tường không có bất mãn gì.
Lúc gần đến một giờ, Tô Bạch bế tiểu gia hỏa đi xuống lầu, hai người đi vào nhà vệ sinh. Đầu tiên Tô Bạch để tiểu gia hỏa vào trong bồn tắm, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu xả nước. Tô Bạch xoa sữa tắm lên người tiểu gia hỏa, giúp cậu bé tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt cậu bé lên thành bồn tắm.
Hai chân tiểu gia hỏa vung vẩy, nước bắn lên tung tóe, bắn lên người Tô Bạch, Tô Bạch làm ra vẻ tức giận, hai tay chọc vào eo tiểu gia hỏa, cậu bé sợ nhột, lập tức ôm tay cười ha ha.
Tô Bạch cầm khăn tắm lau khô người cho tiểu gia hỏa, sau đó lại mặc quần áo, ôm cậu bé đến phòng khách.
Hôm nay Cát Tường không đi nhìn bức tranh kia, nó đang nằm sấp trên chiếc thảm trong phòng khách, thấy Tô Bạch bế tiểu gia hỏa đi ra, nó lập tức đứng lên, đi chăm sóc tiểu gia hỏa.
Tô Bạch thay một bộ quần áo khác, đi vào trong nhà bếp, tuy Tô Bạch rất ít khi nấu cơm ở nhà, nhưng định kỳ sẽ có người giúp việc mang đồ đến bỏ vào trong tủ lạnh.
Trong tủ lạnh có ngó sen, mì và trứng gà. Tô Bạch bắt đầu bận rộn, rất nhanh mùi thơm từ trong nhà bếp tản ra. Tiểu gia hỏa không ngừng nhìn vào trong nhà bếp, hiển nhiên cậu bé có chút không kịp chờ đợi.
Tô Bạch bưng ngó sen xào và hai món ăn thanh đạm lên, sau đó Tô Bạch còn nấu thêm một bát canh rong biển, nhưng không nấu cơm.
Tiểu gia hỏa dùng tay cầm ngó sen lên ăn, cậu bé ăn rất vui vẻ, Tô Bạch cũng ngồi xuống ăn cùng tiểu gia hỏa, nói thật lòng, Tô Bạch không cảm thấy đói bụng, nói chính xác, cơn đói của hắn là về mặt tinh thần.
Bữa cơm này rất đơn giản nhưng cũng rất ấm áp, Tô Bạch cầm khăn ướt lau miệng và tay cho tiểu gia hỏa, sau đó chủ động thu dọn đồ vào nhà bếp.
Cát Tường giúp tiểu gia hỏa mở siêu nhân điện quang, tiểu gia hỏa ăn uống no đủ, bắt đầu chăm chú xem tivi.
Lúc này Cát Tường nghiêng đầu sang chỗ khác, nó liếc về phía Tô Bạch, Tô Bạch cũng đang nhìn nó, phòng bếp và phòng khách chỉ cách nhau một cánh cửa thủy tinh, cho nên không cản trở đến tầm mắt.
Tô Bạch ra hiệu với Cát Tường, hắn chỉ vào tiểu gia hỏa, ý muốn nhờ Cát Tường chăm sóc tốt cho tiểu gia hỏa.
Cát Tường rất khinh thường nhìn Tô Bạch, sau đó nó trịnh trọng nằm bên tiểu gia hỏa, cùng cậu nhóc xem tivi.
Tô Bạch hít sâu một hơi, hắn mở tủ lạnh, lấy một lon nước chanh lạnh từ trong đó, mở nắp chai, thoải mái uống hai ngụm, đúng lúc này, Tô Bạch phát hiện ra hoàn cảnh bên người hắn phát sinh biến hóa.
Không giật mình.
Không bối rối.
Ngược lại chỉ có một loại cảm xúc được như ý muốn.
Rốt cuộc cũng đã đến.
Thế giới chuyện xưa của tôi.
Trong tay hắn vẫn còn lon nước chanh, hơn nữa còn mang theo hơi lạnh, Tô Bạch không lãng phí, tiếp tục uống nước chanh, người không biết còn cho rằng Tô Bạch đi dã ngoại, mà không phải là đi vào một thế giới chuyện xưa bất kỳ khi nào cũng có thể mất mạng.
Hiện tại Tô Bạch đang ở trong một thành phố, đúng thế, nơi này không phải nông thôn hay rừng núi gì, cũng không phải là một nơi hoang vu, nơi này là một thành phố, một thành phố tối đen như mực.
Từ sau khi ba tháng dừng phát sóng, phương thức hành động, cũng như cách thức thiết lập thế giới chuyện xưa của nó càng thêm cực đoan và hồi hộp hơn, ở trong mắt Tô Bạch, dường như nó có hơi thay đổi một cách thái quá, chẳng qua, Tô Bạch rất thích loại cảm giác hiện tại.
Nhiệm vụ chủ tuyến còn chưa được thông báo, điểm này vẫn giống như trước, thính giả cần phải tự mình đi phát động nhiệm vụ chủ tuyến.
Tô Bạch đi về phía trước, ánh đèn đường xung quanh rất tối, mang theo một loại cảm giác ngột ngạt mà khó có thể dùng từ ngữ để hình dung ra, trên đường không một bóng người, từ kiểu dáng của đèn đường và kiến trúc xung quanh, niên đại này giống như vào thập niên 90 của Trung Quốc.
Chẳng lẽ Phát Thanh Khủng Bố lại biên soạn một thế giới chuyện xưa từ một vụ án chưa được giải quyết à?
Trong lòng Tô Bạch nghĩ như thế.
- Meo!
Tiếng mèo kêu vang lên trên vách tường cạnh Tô Bạch, một con mèo đen đột nhiên xông ra.
Tô Bạch vô thức coi nó thành Cát Tường, nhưng sau đó hắn cảm thấy thoải mái hơn, tuy đây cũng là một con mèo đen, nhưng còn mèo đen này hoàn toàn không thể so sánh với Cát Tường, ở trong mắt con mèo đen này, Tô Bạch có thể nhìn thấy được một loại giảo hoạt thuộc về mèo hoang, mà Cát Tường, trên người nó mang theo phong thái cao lãnh, và tư duy nhân loại.
Mèo đen vây quanh Tô Bạch, ánh mắt nó vẫn luôn dừng lại trên người hắn, đối với điều này, Tô Bạch không có phản ứng gì đặc biệt, thế giới chuyện xưa đã bắt đầu, tất cả những thứ xuất hiện ở đây, đối với hắn mà nói, hoặc là mang ý nghĩa manh mối, hoặc là mang ý nghĩa nguy cơ, Tô Bạch có một loại khát vọng đi vào thế giới chuyện xưa, là bởi vì hắn khao khát hương vị gió tanh mưa máu và cảm giác giãy dụa từ cõi chết trở về ở trong thế giới chuyện xưa, nhưng điều này cũng không có nghĩa, Tô Bạch toàn tâm toàn ý đi tìm đường chết trong thế giới chuyện xưa.
Chết rồi thì hắn còn chơi thế nào được nữa? Làm sao còn có thể trải nghiệm.
- Meo!
Con mèo đen kia lại kêu một tiếng, chẳng qua lần này tiếng kêu của nó hơi dồn dập.
Đồng tử của Tô Bạch vô thức co rụt lại, cả người hắn nhanh chóng nghiêng sang bên cạnh, một hơi thở băng lãnh sắc bén xẹt qua bên người Tô Bạch, một bóng người màu đen xuất hiện sau lưng hắn.
Vào lúc này, đèn đường rất “phối hợp” tắt đi, nơi này lập tức rơi vào trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng màu xanh yếu ớt phát ra từ trong đôi mắt con mèo đen kia.
Hơi thở của Tô Bạch bắt đầu trở nên ổn định hơn, Adrenalin đang không ngừng tăng tốc bài tiết phân bố, lúc này đây hắn không có chút hoảng sợ nào của việc bị đánh lén, có chẳng chỉ là một con báo săn, một lần nữa bị kích thích, lộ ra cảm giác hưng phấn và khoái cảm.
(Adrenalin: Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)