Chương 302
Người Bị Bệnh Tâm Thần, Nghĩ Mà Sợ
Không biết vì sao Tiết Minh lại đến quán café này, cũng không biết vì sao anh ta lại phát sinh xung đột với người đàn ông trước mặt hắn, đối với những chuyện đó, Tô Bạch không muốn để ý tới, lòng hiếu kỳ của Tô Bạch không nặng như thế, đồng thời, đối với việc giết chết còn thiềm thừ đen kia, Tô Bạch cũng không cảm thấy mình sai, lúc đó hắn chỉ ngồi trong xe, không cứu Tiết Minh, thờ ơ quan sát mọi chuyện, chỉ đơn giản giống như một người đang xem trò vui mà thôi, thế nhưng là đối phương chủ động khiêu khích hắn trước, đem hiệu ứng thôi miên tính cả lên người hắn, chính bản thân hắn trả thù một chút, giết chết thiềm thừ, không có gì đáng trách, vấn đề này, nhân quả nói rất rõ ràng.
Thậm chí cho dù Tô Bạch có giết anh ta cũng có thể miễn cưỡng nói thông được, nhưng khẳng định cũng bởi vì thế mà dính dáng chút nhân quả, bởi vì đối phương không có biểu hiện hoặc là hành động muốn hắn chết, cho nên giết anh ta, có hơi danh bất chính, ngôn không thuận.
Trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa tiếp theo, Tô Bạch không muốn làm tăng thêm độ khó cho mình.
Thế nhưng người này hình như có hơi không bình thường, một thính giả lại đi tuyên thệ trở thành người hầu cho một thính giả khác, ở trong mắt Tô Bạch mà nói, đây là một chuyện rất không bình thường.
Trong quan điểm của Tô Bạch, cho dù hắn, mập mạp, hòa thượng hay là Gia Thố, có lẽ tính cách của bọn họ không giống nhau, nhưng trong lòng bọn họ đều có sự kiêu ngạo của chính mình.
Trở thành thính giả, đến gần với Phát Thanh Khủng Bố, thật ra đây cũng giống như một loại kiếp nạn, một loại nguyền rủa, thế nhưng kiếp nạn và nguyền rủa này, mang đến cho bọn họ tư cách và năng lực khác với người thường.
- Không, anh không thể đi, anh giết chết nó, chính anh là người giết chết nó, không phải là tôi.
Người đàn ông bỗng nhiên giống như phát điên đánh về phía Tô Bạch.
Tô Bạch dừng bước, hắn không rút súng ra, bởi vì đối mặt với một người như thế, Tô Bạch cũng không nguyện ý lãng phí đạn của mình, tuy nhiều khi, Tô Bạch rất tùy ý lãng phí đạn của mình, nhưng có đôi khi, hắn lại rất quý trọng.
Ẩn náu… Trong bóng tối.
Trong nháy mắt thân hình Tô Bạch hóa thành khói đen.
Người đàn ông xuyên qua người Tô Bạch, không để ý đến bên dưới, cả người đâm vào ghế, té ngã trên mặt đất.
Thân hình Tô Bạch lại trở về bình thường, hắn chậm rãi đi lên phía trước, giẫm một chân lên mặt người đàn ông.
- Chỉ bằng anh cũng xứng làm một thính giả ư?
- Ồ, thì ra làm một thính giả lại là một chuyện rất vinh dự à?
Một giọng nữ từ sau lưng Tô Bạch truyền đến.
Tô Bạch nhún vai, sau đó dùng chân đạp xuống.
Phụt.
Mặt người đàn ông bị Tô Bạch giẫm lõm xuống dưới, máu tươi văng ra khắp nơi.
- Nói xin lỗi.
Tô Bạch nhấc chân của mình lên, bên trên giày của hắn đều là vết bẩn.
- Cậu không cần thiết phải nói xin lỗi với tôi, cho dù cậu không giết anh ta, tôi cũng sẽ giết anh ta, anh ta cầm thiềm thừ của tôi ra ngoài rêu rao khắp nơi, tôi chỉ để cho anh ta chịu trách nhiệm nuôi dưỡng, không đồng ý cho anh ta mang ra ngoài làm màu.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy rất bình thường, trên người còn mang theo mùi dầu mỡ, giống như trước khi đến nơi này, cô ta đang ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho chồng và người thân của mình.
Tô Bạch lắc đầu, đặt giày của mình lên ghế, sau đó hắn rút hai tờ khăn giấy ra, cẩn thận lau sạch giày của chính mình.
- Ý của tôi chính là, cô nói xin lỗi tôi đi.
Khóe miệng Tô Bạch mang theo nụ cười nhàn nhạt:
- Cô nuôi chó lại không trông cho kỹ, để nó đi ra làm bẩn xe tôi, còn làm ô uế cả giày tôi.
- Cậu rất thú vị.
Người phụ nữ trả lời, tư sắc của cô ta rất bình thường, hơn nữa trên mặt còn có dấu vết của năm tháng, có lẽ là đã vì gia đình vất vả rất nhiều năm, nhưng tuổi chưa đến bốn mươi, có lẽ là một người phụ nữ rất truyền thống:
- Nhưng cậu cảm thấy, cậu nói chuyện với tôi như thế, tôi sẽ cảm thấy cậu rất lợi hại, rất ngầu, hay là thể hiện ra được phong cách của cậu?
Tô Bạch ném khăn giấy bẩn xuống mặt đất, nhìn lại giày da của mình, sau khi xác nhận nó không còn bẩn nữa, mới thu chân lại.
- Tôi không phải là đứa bé mười mấy tuổi, không cần dựa vào cách đó để khiến người ta chú ý.
- Nhưng thật không may, cậu khiến tôi chú ý.
Giọng điệu của người phụ nữ trở nên cường thế.
- Thì sao chứ?
Tô Bạch hỏi ngược lại:
- Cô ngưu bức như thế nào thì cũng chỉ có chồng cô thử qua, tôi cũng không biết, hơn nữa cho dù tôi biết, cô có thể bắt tôi làm gì bây giờ?
Người phụ nữ đứng nguyên tại chỗ, giống như đang cố nén lửa giận.
Tô Bạch nở nụ cười:
- Có phải bây giờ cô đang do dự đúng không, cô không biết mình có nên liều lĩnh đánh đổi nhân quả để giáo huấn tôi, thậm chí là… giết chết tôi?
- Cậu cũng biết điều đó ư?
- Dĩ nhiên là tôi biết, không phải con người đều có tính này à?
Tô Bạch rất thờ ơ phủi ống quần của mình:
- Cô cứ từ từ do dự, con trai tôi đang ở nhà chờ tôi về.
Sau khi nói xong, Tô Bạch mở cửa quán café, đi ra ngoài.
Lúc quay lại trên xe, Tô Bạch nhìn thấy Tiết Minh đã hôn mê bất tỉnh ở cạnh xe hắn, anh ta vẫn còn hơi thở.
Tô Bạch không quản anh ta, chẳng qua trước khi đi, hắn vẫn gọi điện thoại cho 120, nói nơi này xảy ra tai nạn xe cộ. Sau đó Tô Bạch còn nhìn thoáng qua quán café, người phụ nữ kia vẫn còn đứng ở trong đó, mọi người trong quán đều đang ngủ say.
Tô Bạch vẫy tay làm một động tác “bye bye”, sau đó hắn khởi động xe của mình.
Xe lái đến tiểu khu của hắn, Tô Bạch dừng xe trước khoảng đất trống trong căn biệt thự, hắn không vội vã xuống xe đi vào nhà mà chính là tiếp tục ngồi ở trong xe, hai tay nắm chặt vô lăng.
Nếu như lúc này có người ngồi ở bên cạnh Tô Bạch, người đó có thể nhìn thấy rõ, hai tay hắn đang run, môi hắn cũng hơi tím tái.
Đúng thế.
Đây bởi vì hoảng sợ.
Một loại cảm giác sâu sắc nghĩ tới mà sợ…
Nếu như người phụ nữ kia ra tay với hắn, không tiếc dính dáng đến nhân quả mà ra tay với hắn.
Hắn…
Còn có thể sống để trở về được không?
Tô Bạch nhìn chính mình ở trong gương chiếu hậu, lúc này đây, sắc mặt của hắn hơi ngưng trọng.
Vấn đề về bệnh tinh thần của hắn đang phát sinh biến hóa, thậm chí đã không thể coi là vấn đề, loại tính cách, loại cảm xúc, loại tàn nhẫn, loại phong cách và thói quen làm việc không chút lưu tình…. Đã dần dần trở thành một loại trạng thái bình thường của Tô Bạch.
Tô Bạch hít sâu một hơi, hắn mở cửa xe ra, để đi xuống.
Khoảng cách giữa các biệt thự rất xa nhau, cho nên nơi này không giống như những thành phố khác, nó rất yên tĩnh.
Tô Bạch yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, một tay chống cằm.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nở nụ cười, dáng vẻ của hắn có hơi chật vật, có hơi tùy ý.
- Két…
Cửa nhà được mở ra, Cát Tường bất mãn giúp tiểu gia hỏa mở cửa, tiểu gia hỏa ghé vào cạnh cửa nhìn Tô Bạch, cậu bé hưng phấn vỗ tay.
Tô Bạch nhìn tiểu gia hỏa, hắn dừng cười.
Ngay sau đó, một loại nước mắt không tên bắt đầu xuất hiện trên vành mắt hắn.