Chương 301
Không Có Năng Lực Thì Trang Bức Làm Gì
Tô Bạch nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, phía sau Tiết Minh không có người đuổi giết, thế nhưng vẻ mặt và tình hình hiện tại của anh ta rõ ràng không phải giả bộ.
Chẳng qua ngay cả như thế, Tô Bạch vẫn rất bình tĩnh.
Tâm trạng của hắn vẫn giống như trước, cho dù nhìn thấy cả người Tiết Minh đầy máu me, hắn vẫn lười để ý, giống như một người không chút để ý những gợn sóng khi một cục đá bị ném xuống hồ nước.
Tô Bạch hơi nghiêng đầu, hắn nhìn Tiết Minh nhưng không mở khóa ra, cho nên Tiết Minh không vào được.
Tô Bạch không nói cứu hay không cứu, hắn cứ như thế, lẳng lặng nhìn Tiết Minh kêu khóc.
Điều này rất thú vị, không phải ư?
Bỗng nhiên Tô Bạch cảm thấy mắt mình hơi cay cay, một cơn buồn ngủ ập đến.
Tô Bạch từ từ nhắm mắt lại, sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt, bên trong mắt của Tô Bạch tràn đầy tơ máu.
- Thật đúng là thú vị, mình ở bên cạnh xem kịch, thế mà người kia còn nhất định phải kéo mình xuống nước cùng, người đó tự tin như thế ư?
Tô Bạch không mở cửa xe cho Tiết Minh, mà chính là mở cửa xe chỗ mình, đi xuống.
Tiết Minh nhìn thấy Tô Bạch đi tới, lúc này anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó dựa vào bên cánh cửa ghế lái phụ rồi ngồi xuống, đôi môi anh ta trắng bệch, hơi thở yếu ớt, đây là dấu hiệu do mất máu quá nhiều.
Ở bên cửa sổ thủy tinh, có một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, kiểu tóc được cắt gọn gàng, chân đi giày da, bộ dáng chỉnh chu, thậm chí có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung. Anh ta hơi giống như mấy nam chính trong bộ phim của đạo diễn Quách Kính Minh.
Đối phương không ngừng dùng thìa nhẹ nhàng khuấy vào cốc café, vốn dĩ đây là một âm thanh rất nhỏ, không thể nhận ra. Thế nhưng dường như nó giống như xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, trực tiếp vang vọng trong lòng Tô Bạch.
Vẻ mặt Tiết Minh vẫn rất sợ hãi, nhưng khi Tô Bạch đứng ở trước mặt anh ta, Tiết Minh bình tĩnh hơn nhiều.
Trong mắt Tô Bạch càng lúc càng có nhiều tơ máu, chứng minh lúc này hắn càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ, chiếc thìa kia giống như mang theo một loại năng lực thôi miên, khiến cho người ta khó mà tự kiềm chế.
Đối phương nhìn Tô Bạch, vẻ mặt anh ta không có biểu cảm dư thừa gì, thậm chí cũng chẳng nhiều lời, anh ta chỉ thản nhiên quay đầu lại, sau đó lại nhìn cốc café đang được đặt trước mặt mình, đưa tay ra, làm một tư thế xin mời.
Ý tứ chính là mời hắn uống café.
Dĩ nhiên.
Điều kiện tiên quyết là hắn có thể đến đây.
Tô Bạch cảm thấy ý thức của mình rơi vào hỗn độn, nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ, lúc trước Tô Bạch ăn đại não kia, khiến cho tinh thần lực của Tô Bạch tăng lên một cấp độ, vì thế hiện đại hắn có được một chút ưu thế hơn khi chống cự lại sức ảnh hưởng trên phương diện về tinh thần lực.
Tô Bạch cắn răng, thậm chí hắn còn hơi cắn nhẹ vào đầu lưỡi của mình, Tô Bạch ngáp một cái, thuận thế để hai tay bên hông của mình.
Đối phương dường như cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì anh ta có thể cảm nhận được Tô Bạch muốn làm gì, anh ta mỉm cười, buông thìa xuống.
Trong nháy mắt, loại cảm giác mệt mỏi biến mất, vừa mới đây, cơ thể hắn còn cảm thấy buồn ngủ, lúc này tinh thần sung mãn, no đủ, thật đúng là không quen, chẳng qua hắn vẫn buông lỏng hai tay, đi về phía quán café.
- Chẳng qua tôi cảm thấy anh quá nhàm chán, cho nên tôi có ý tốt muốn để cho anh ngủ một giấc, anh thế mà còn định rút súng ra, như thế thật đúng là không thân thiện.
Đối phương nhìn Tô Bạch rồi nói.
Tô Bạch đi tới, hắn ngồi xuống phía đối diện, café trước mặt còn chưa có lạnh, Tô Bạch bưng lên uống một ngụm, sau đó hắn hơi nhíu mày, khẽ buông cốc café ra, đưa tay cầm lấy cốc café của đối phương.
Đối phương dường như cảm thấy ngoài ý muốn, anh ta đưa tay ra ngăn cản Tô Bạch, thế nhưng bỗng nhiên Tô Bạch giữ lấy tay của đối phương, ghì chặt trên mặt bàn, cuối cùng trên mặt đối phương cũng lộ ra bối rối.
Tô Bạch đổ cốc café của đối phương, café đổ ra ngoài, đồng thời còn có một con thiềm thừ (cóc ba chân) màu đen xuất hiện.
- Mẹ anh không nói cho anh biết, không có thực lực thì đừng trang bức loạn à?
Con thiềm thừ màu đen này dường như không thích bị Tô Bạch đối xử thô bạo như thế, nó lật người, sau đó há miệng, hướng về phía Tô Bạch, giống như đang gào thét, giống như đang khiển trách Tô Bạch phạm vào rất nhiều hành vi tội lỗi.
Thế nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con thiềm thừ, cho dù là nó được cường đại lên năng lực thôi miên, thì điều này không thể nào thay đổi một sự thật, nó chỉ là một thiềm thừ mà thôi, cho nên dáng vẻ này của nó có hơi ngây thơ và buồn cười.
Tô Bạch rất tùy ý cầm một cái dĩa trên bàn ăn, đâm xuống.
- Không!
Lúc đối phương lên tiếng ngăn cản liền nghe thấy một tiếng “lạch cạch”.
Con thiềm thừ đen kia cứ như thế bị Tô Bạch xiên chết trên bàn.
Máu của thiềm thừ là màu xanh, lúc này máu tươi của nó bắt đầu tràn ra, mang theo một mùi tanh.
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, vẻ mặt mê say, chẳng qua Tô Bạch vẫn đè nén xúc động không cho mình vươn đầu ngón tay ra để nếm thử máu tươi thiềm thừ, hắn chỉ yên lặng đan hai tay vào nhau, ánh mắt Tô Bạch bình tĩnh giống như trước đó người đàn ông này nhìn hắn.
Chẳng qua lúc này đây, gương mặt anh tuấn của người đàn ông kia lộ ra hoảng loạn, anh ta bắt đầu sợ hãi, trong ánh mắt anh ta tràn đầy cảm xúc không dám tin và khiếp sợ.
Điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là, hoảng sợ của anh ta không chỉ vì hắn, mà còn là vì một chuyện khác.
Trong nháy mắt, Tô Bạch đã hiểu rõ, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve thi thể của con thiềm thừ màu đen, nói thật lòng, xúc cảm rất kém.
- Anh không phải là chủ nhân của nó, đúng không?
Người đàn ông gật đầu một cách khó khăn, sau đó gãi tóc mình nói:
- Tôi chết chắc rồi.
Đối phương nói chính anh ta sẽ chết mà không phải là Tô Bạch sẽ chết.
Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn:
- Dưới sự quản lý của Phát Thanh Khủng Bố, không ai có thể tùy tiện giết anh.
Người đàn ông gần như khóc chảy cả nước mắt, cả người co quắp ngồi trên ghế, liều mạng lắc đầu:
- Không, người đó làm được điều đấy, tôi đã phát lời thế trước mặt người đó, tôi là người hầu, còn người đó là chủ nhân.
Tô Bạch biết Phát Thanh Khủng Bố rất biết nói đạo lý, đây là một chuyện mà tất cả thính giả đều biết.
Trên thực tế Phát Thanh Khủng Bố giống như một quân vương thời kỳ trung cổ của Tây Âu, mang theo một loại quyền uy to lớn, còn tất cả thính giả đều tương đương với cấp dưới, kỵ sĩ của quân vương. Bọn họ có tự do rất lớn, thế nhưng bọn họ nhất định cũng phải thừa nhận ước thúc của Phát Thanh Khủng Bố, hơn nữa so với bất kỳ quân vương nào, nó có một quyền uy tối cao.
Nếu như người đàn ông thật sự đã tuyên thệ, trở thành nô bộc cho một thính giả khác, chủ nhân của anh ta muốn giết hắn, cho dù hắn có là một thính giả đi chăng nữa, dựa theo quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố mà nói, Phát Thanh Khủng Bố sẽ không để ý đến chuyện này, cũng sẽ không có nhân quả.
Lúc trước ở London, cấp trên của Sophie đã cho cô ta uống một ly rượu vang đỏ, trong đó đều là huyết trùng, khả năng đều chỉ là diễn kịch mà thôi, thế nhưng Tô Bạch không cho rằng toàn bộ chuyện đó đều là đóng kịch. Sophie không nói, Tô Bạch không hỏi, thế nhưng Tô Bạch tin, quan hệ giữa Sophie và cấp trên của cô ta không tốt đẹp như thế.
- Vậy thì tôi chỉ biết thương cảm, không giúp được gì.
Tô Bạch mỉm cười, lập tức đứng dậy.