Chương 300
Không Vì Lợi Ích
.
.
- -------------------------
“Đối với tôi mà nói, pháp khí đó không có tác dụng quá lớn, cho dù lấy được thì cũng chỉ để dùng mua đi bán lại mà thôi.”
Tô Bạch có chút mất hết cả hứng, chuẩn bị rời đi.
Hòa thượng bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc:
- Tô Bạch, cho dù cậu không vì lợi ích, chẳng lẽ cậu không cảm thấy bị kích động bởi tiếng khóc của đồng bào cả nước mấy chục năm trước đã từng bị giết hại ở nơi này sao?
- Thôi đi, anh cho rằng chỉ mấy câu xúi giục của anh liền kích thích đến lòng yêu nước của tôi à?
Tô Bạch không quay đầu lại, cứ thế đi ra khỏi sân thể dục.
Đúng lúc này, hòa thượng tụng một đoạn kinh văn.
Phật âm vang lên, trên người hòa thượng giống như tỏa ra ánh sáng.
Một phút sau.
Khắp các ngõ ngách, từ bốn phương tám hướng trên sân thể dục đều truyền đến những tiếng la hét thê thảm.
Những tiếng kêu rên thảm thiết.
Những tiếng khóc.
Bước chân Tô Bạch cũng theo đó dừng lại.
Tô Bạch nhìn bốn xung quanh, hắn nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều dấu tay đang không ngừng cào lên mặt đất, tình cảnh thê thảm, hình ảnh bi thương, trong nháy mắt, một loại không khí ngột ngạt và bi thiết dâng lên.
- A di đà phật, nơi này từng là một nơi chốn người sống.
Hòa thượng chắp tay trước ngực, vẻ mặt từ bi.
Đoán chừng có hơn 100 người bị chôn sống ở nơi đây, nhưng sự kiện này đã bị che đậy trong cuộc chiến tranh ở niên đại kia, dù sao nơi này đã từng là quân y viện của Nhật, chuyện xảy ra trong này rất khó bị truyền đi.
Phần lớn người Trung Quốc chỉ nhớ đến trận thảm sát ở Nam Kinh được lưu lại trên sử sách, cùng với mấy sự kiện Nhật Bản đồ sát được ghi chép lại.
- Tô Bạch, chẳng lẽ cậu không muốn tìm ra công đạo cho cái chết của họ sao?
Tô Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía hòa thượng, mỉm cười nói:
- Cái chết của bọn họ đã đủ đáng thương rồi, nhiều năm như thế, lại bị anh dùng Phật pháp bức phải hiện hình, chỉ vì muốn kích thích tôi giúp anh tìm món pháp khí âm dương sư kia, hòa thượng, tôi nói này, anh làm người có thể có điểm mấu chốt hơn một chút được không?
Ngay sau đó, Tô Bạch không chút do dự quay đầu, tiếp tục đi ra khỏi sân thể dục, Tô Bạch không thích cảm giác bị người ta áp chế, cho dù là dùng lợi ích để dụ dỗ, hay là dùng áp lực trên phương diện đạo đức, thậm chí có đôi khi, so với dụ dỗ về lợi ích, loại áp lực trên phương diện đạo đức càng khiến Tô Bạch cảm thấy chán ghét hơn.
Những người này đã chết đi mấy thập niên rồi, bây giờ chính là cát bụi lại trở về với cát bụi, bọn họ ở lại nơi này, đơn giản là một chút dấu vết về linh hồn liên quan đến thời kỳ đó mà thôi.
Tô Bạch đi đến chỗ tòa nhà dạy học, hòa thượng vẫn còn đang đứng ở trên sân thể dục.
Lúc này một bảo vệ trong trường đi ngang qua nơi này, nhìn thấy Tô Bạch liền hỏi.
- Cậu là ai thế? Cậu đến đây làm gì?
- Tôi đến tìm người.
Tô Bạch bình tĩnh trả lời.
- Ồ.
Bảo vệ không nói thêm gì nữa liền rời đi.
Tô Bạch quay đầu lại, trên sân thể dục đã không còn thấy bóng dáng của hòa thượng ở đâu nữa. Trên sân thể dục cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, nơi đó vẫn là sân thể dục cho học sinh, có lẽ không nhiều người có thể đoán được, mấy chục năm trước, nơi này từng chôn sống mấy trăm vong hồn.
Tô Bạch ngồi xuống bậc thang của khu dạy học, hắn lấy một điếu thuốc ra, không có châm lửa, chỉ ngậm ở trong miệng.
Lần ngồi xuống này là nửa buổi chiều, bởi vì là ngày nghỉ, cho nên không có người đến quấy rầy Tô Bạch, chờ đến lúc chạng vạng tối, Tô Bạch mới chậm rãi đứng dậy, rời khỏi trường học, đi đến chỗ mà hắn đã đỗ xe. Ông chủ nhà hàng nhìn thấy Tô Bạch trở lại liền lập tức cầm một cái chổi, từ trong cửa hàng chạy vội ra ngoài, thế nhưng tốc độ của Tô Bạch nhanh hơn ông ta, hắn trực tiếp lên xe, đạp xuống chân ga, nhanh chóng rời đi.
Thật ra ông chủ cửa hàng không có tháo bỏ lốp xe hoặc là đâm thủng xe hắn đã là tốt tính, dù sao trước đó hắn vội vàng dùng xe lại ở ngay trước cửa nhà người ta, có lẽ buổi chiều nay, ông ta cũng không làm ăn được gì.
Một tay Tô Bạch lái xe, một tay vô thức mở radio, nhưng trên đó chỉ có mấy tiết mục bình thường, Tô Bạch không hài lòng, nghe được một lúc thì hắn có cảm giác phiền muộn, Tô Bạch dứt khoát tắt đi.
Lúc này Tô Bạch không muốn về nhà, cũng không biết đi nơi nào, hắn lái xe đến một bờ sông thì dừng lại, Tô Bạch hạ cửa sổ xe xuống, hôm nay thời tiết của Thượng Hải không tốt lắm, nhưng dù sao mùa hè đã đi qua, cái nóng đã dịu đi, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Có đôi khi, Tô Bạch cũng cảm thấy cô độc, nhưng loại cảm giác cô độc này không khiến cho hắn cảm thấy phản cảm, ngược lại, trong cảm giác cô độc này, Tô Bạch thường cảm nhận được sự an toàn.
Còn hai ngày nữa mới đến thế giới chuyện xưa tiếp theo, vậy mà Tô Bạch lại không biết nên trải qua hai ngày này như thế nào, luyện tập trong hai ngày chỉ giống như hạt cát trong sa mạc, loại chuyện nhất thời ôm chân phật này, Tô Bạch không muốn làm, cũng lười đi làm. Chính bản thân Tô Bạch cũng cảm thấy, có đôi khi mình quá tùy tính, sự kiên nhẫn của hắn ít đến mức đáng thương. Những điều này hắn đều biết, nhưng lại lười đi thay đổi, ví dụ như Tô Bạch biết chính mình có bệnh tâm thần, nhưng hắn cũng chẳng lo lắng.
Dù sao con người cũng nên tùy tiện một chút, cũng phải có một chỗ xả ra, Tô Bạch hiểu, trên thực tế, hắn thật sự làm điều đó.
Xe dừng ở ven đường, xung quanh còn có người đi đường, lúc một người đàn ông trẻ tuổi đi qua xe Tô Bạch, trên mặt Tô Bạch bỗng nhiên lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa.
Người trẻ tuổi này, Tô Bạch đã từng gặp qua, anh ta chính là Tiết Minh, tên gia hỏa cố ý đến nhà mời hắn gia nhập tổ chức gì đó.
Tô Bạch lẳng lặng hạ ghế của mình xuống, hắn nằm trên đó, Tô Bạch lười để ý đến việc Tiết Minh đi vào trong quán café kia làm gì, cũng lười phải suy nghĩ xem phải chăng tổ chức kia có bí mật gì.
Hiện tại Tô Bạch rất hy vọng một phút sau hắn có thể đi vào thế giới chuyện xưa tiếp theo, bởi vì đối với thế giới hiện thực này, hắn không còn có quá nhiều thứ để lưu luyến, có lẽ bây giờ tiểu gia hỏa là người khiến hắn cảm thấy lo lắng nhất, về phần những người còn lại, không quá khiến cho Tô Bạch chú ý.
- Sống ở trong thế giới này, thật đúng là nhàm chán.
Trong lòng Tô Bạch cảm thán.
Lúc này, hắn đang nghĩ, không biết có phải Lệ Chi cũng có cảm giác này, cho nên cô ta mới lựa chọn rời đi, bởi vì cô ta đã quá chán ghét cái thế giới này rồi.
Tô Bạch không khỏi mỉm cười, xem ra tuy thực lực của hắn không thể so với Lệ Chi, nhưng tâm tính thì đã xấp xỉ.
Đúng lúc này, Tô Bạch nhìn thấy cả người Tiết Minh đầy máu rời khỏi quán café, giống như là bị thương, lúc anh ta chạy đến xe Tô Bạch, dưới chân Tiết Minh đứng không vững, trực tiếp ngã vào bên cạnh xe hắn, hai bàn tay đầy máu đập vào cửa kính xe Tô Bạch, sau đó Tiết Minh đứng lên, anh ta nhìn thấy Tô Bạch, ánh mắt anh ta rất kinh ngạc, hiển nhiên anh ta không ngờ tới việc mình lại gặp Tô Bạch vào lúc này, thế nhưng vẻ mặt anh ta nhanh chóng chuyển sang cầu xin, chân thành nói.
- Cứu tôi, mau cứu tôi…