Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 299 - Chương 299 Mua Lại Nơi Này

Chương 299

Mua Lại Nơi Này


Hiển nhiên, hòa thượng rất rõ ràng gia cảnh của Tô Bạch, lúc trước bởi vì ở Cửu Trại Câu, đều là do Tô Bạch bao hết, hiện tại Tô Bạch coi trọng chiếc xe secondhand này, khiến cho hòa thượng có hơi cảm thấy ngoài ý muốn.


- Bởi vì chiếc xe này là sạch sẽ.


Tô Bạch nghiêm túc nói.


- Được rồi, bần tăng xuống xe trước.


Lúc này đèn đỏ còn chưa chuyển màu, hòa thượng trực tiếp mở cửa xe đi xuống, sau đó đi về phía sau xe, hẳn là đuổi theo đám âm binh kia.


Tô Bạch đợi thêm hơn 10 giây nữa, đèn đỏ chuyển sang màu xanh, lúc này hắn đánh lái sang bên tay trái, trực tiếp đỗ xe ở ngay trước cửa quán nhà người ta, Tô Bạch không quan tâm chủ quán có chửi hắn hay không, trực tiếp đi sang đường, trở lại con đường cũ.


Không vì lý do gì khác, Tô Bạch lo lắng tên hòa thượng bỉ ổi hèn hạ kia cố ý bỏ lại hắn, loại chuyện này hòa thượng không chỉ làm được, hơn nữa còn làm rất thuần thục. Đồng thời Tô Bạch không thể nhìn thấy những âm binh Nhật Bản kia, nếu hắn không đi theo hòa thượng, hắn căn bản giống như con ruồi không đầu, bay qua bay lại.


Chẳng qua con đường mà đám âm binh đi có hơi kỳ lạ, không phải là đường thẳng, cho dù phía trước đám người này là một quảng trường rộng lớn, bọn họ lại đi theo đường cong. Sở dĩ Tô Bạch biết được điều này là vì hắn nhìn thấy hòa thượng không ngừng di chuyển theo đường cong trên quảng trường, thật giống như rất uổng phí công sức.


Điều này không khó có thể lý giải, có lẽ ở trong mắt đám binh lính Nhật Bản kia, bọn họ vẫn chỉ “nhìn” thấy một Thượng Hải được quy hoạch theo kiểu cũ, mà không phải là một thành phố đô thị hóa như bây giờ, vào niên đại đó, nơi này có rất nhiều ngõ nhỏ, cho nên bọn họ đang đi vòng quanh nó.


Tô Bạch không vội, hắn lẳng lặng châm một điếu thuốc, Tô Bạch đoán có lẽ hòa thượng sẽ đi về phía hắn, quả nhiên, 2 phút sau, hòa thượng đi tới, không nói một câu, đi ngang qua bên người Tô Bạch.


Tô Bạch ngậm lấy điếu thuốc, bắt đầu đi theo sau hòa thượng.


Bọn họ tiếp tục xuyên qua một con đường, sau cùng, Tô Bạch phát hiện ra phía trước là cổng một ngôi trường trung học.


Ngôi trường trung học này khá lâu đời, nó còn lưu giữ được kiến trúc của Thượng Hải ngày xưa, hơn nữa vẫn còn được sử dụng, hôm nay là ngày nghỉ, cho nên trong trường chỉ có lác đác học sinh đi học bù, nơi này có chút quạnh quẽ.


- Tô Bạch, cậu tra qua tư liệu của trường học, chi tiết đến kiến trúc của ngôi trường này.


Ánh mắt hòa thượng nhìn chằm chằm vào động thái của đội âm binh phía trước.


Tô Bạch lấy điện thoại ra, nhập tên ngôi trường này vào baidu, sau đó trên màn hình điện thoại của hắn hiện ra kết quả tìm kiếm, chỉ có chưa kết 100 kết quả trả về, không có thông tin gì đáng chú ý.


Tô Bạch thoát ra ngoài, đi vào website chính thức của trường, ở trang đầu là bức ảnh lãnh đạo đến trường học để thị sát, trên cơ bản trang đầu chỉ là mấy bức ảnh quảng cáo, không có ý nghĩa gì lớn.


Tô Bạch tìm một lúc, sau đó hắn phát hiện ở một góc nhỏ trên trang đầu có một đường link, trên đó viết “lịch sử thành lập trường XXX”. Tô Bạch ấn vào đó, hắn nhìn thấy một số hình ảnh thời xưa, còn có một bài báo cũ, bài báo này được đăng cách đây năm năm, là do một người thầy giáo viết, trong đó giới thiệu chi tiết về lịch sử ngôi trường.


Ánh mắt Tô Bạch tìm kiếm trên bài báo, hắn tìm được từ khóa “trong lúc chiến tranh kháng Nhật”, sau khi đọc lướt qua, Tô Bạch tắt di động, hắn đưa tay ra vỗ vào vai hòa thượng đang đứng ở phía trước.


- Trước kia trường học này thật đúng là có liên quan đến Nhật Bản. Sau khi Nhật Bản chiếm được Thượng Hải, bọn họ đã biến nơi này thành một quân y viện.


- Quân y viện ư?


Hòa thượng nhíu mày:


- Cậu có tìm được tài liệu chi tiết không?


- Không có, cho dù có tìm giáo viên dạy sử của nơi này cũng sẽ không tra ra được thứ gì, bởi vì đại khái không có người nào cảm thấy hứng thú tìm hiểu chi tiết về một nơi đã bị người Nhật Bản sử dụng làm quân y viện.


- Âm binh mượn đường, không thể nào là không có nguyên nhân, hiển nhiên, bên trong ngôi trường này có thứ đồ có thể kích động đến đám âm binh này.


- Đúng rồi, hòa thượng, có một việc tôi muốn hỏi anh, những âm binh này có thể gây ra thương tổn cho người được không?


- Không thể, hoặc nói đúng hơn là rất khó, âm binh, quỷ hồn lệ quỷ không giống nhau. Bọn họ ở một thế giới khác, hoặc có thể gọi là thời không khác, hơn nữa, so với lệ quỷ, bọn họ chú trọng đến kỷ luật hơn.


Hòa thượng dẫn theo Tô Bạch đi vào bên trong trường học, ông bảo vệ không để ý đến việc có hai người xa lạ như Tô Bạch và hòa thượng đi vào trường, ông ta chỉ ngẩng đầu lên liếc thoáng qua, sau đó lại tiếp tục đọc tờ báo trên tay mình.


- Bọn chúng muốn đi nơi nào?


Tô Bạch nhìn xung quanh, lúc này hắn đã đi theo hòa thượng đi xuyên qua khu dạy học, hướng đến sân thể dục.


Sau khi hòa thượng dẫn hắn đến chỗ sân thể dục thì dừng lại, nói:


- Bọn họ đang xếp hàng ở sân thể dục.


Tô Bạch dẫm chân xuống đất:


- Phía dưới có thứ gì sao?


- Tám chín phần mười là như thế.


Hòa thượng rất nghiêm túc nói.


- Chẳng lẽ lúc trường học sửa chữa sân thể dục không có phát hiện ra à?


Tô Bạch ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên lớp cỏ nhân tạo và con đường chạy cạnh đó một chút:


- Đại khái bọn họ không phát hiện ra, bởi vì công trình này liên quan đến nước.


- Cậu học chuyên ngành này à?


- Ha ha.


Tô Bạch cười nói:


- Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ thiết kế cho anh một căn nhà nhỏ.


Hòa thượng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời:


- Sau khi bần tăng chết đi, bần tăng nhất định sẽ hóa thành xá lợi tử, được mọi người cung phụng, ừm, đám âm binh bắt đầu quay về rồi.


(Từ lâu trong Phật giáo người ta đã tin rằng những vị sư đạt Chính Quả sẽ tích lũy được xá lợi.)


- Chúng ta không cần đi theo đám âm binh kia về à?


Tô Bạch hỏi.


Hòa thượng lắc đầu:


- Không cần, nơi bọn họ trở về đều là hư vô, chỉ có đích đến của bọn họ mới là nơi thực sự có giá trị.


Lúc này, hòa thượng cũng ngồi xổm xuống, sau đó anh ta dứt khoát nằm xuống, áp tai mình lên trên thảm cỏ để lắng nghe.


- Tô Bạch, cậu có thể mua lại ngôi trường này không?


Sau khi hỏi xong, dường như hòa thượng đã ý thức được chuyện gì đó. Hòa thượng không biết chuyện Tô Bạch đang tiến hành chuyển nhượng và phân chia tài sản của mình. Bây giờ lấy số tiền còn lại của Tô Bạch, muốn mua cổ phần của ngôi trường này đã là một chuyển viển vông.


Hòa thượng chỉ đang nghĩ tới chuyện, anh ta không muốn chờ đợi quá lâu, không muốn chờ sau khi hoàn thành thủ tục mua bán mới quang minh chính đại đi đào:


- Không được, tối nay chúng ta đến đào sân thể dục lên.


- Ha ha.


Tô Bạch cười khan hai tiếng:


- Chúng ta cầm xẻng đến đào à?


- A di đà phật, chúng ta có thể thuê một chiếc máy xúc đến, chỉ cần trước đó chúng ta xử lý các camera giám sát xung quanh, sau đó bần tăng lại bố trí một trận pháp xung quanh khu vực này, trên cơ bản không có vấn đề gì lớn.


- Còn chưa đến hai ngày nữa tôi sẽ đi vào thế giới chuyện xưa tiếp theo, hòa thượng anh bảo tôi đến chơi máy xúc với anh à?


- Không cần quá lâu.


Hòa thượng liếc nhìn Tô Bạch:


- Đây là kỳ ngộ, nếu như bần tăng đoán không sai, dưới này hẳn có chôn dấu một pháp khí âm dương sư của Nhật Bản. Cậu không động tâm à?


Chương 299

Bình Luận (0)
Comment