Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 298 - Chương 298 Âm Binh Mượn Đường

Chương 298

Âm Binh Mượn Đường


Tô Bạch khẽ gật đầu, không biết vì sao, hiện tại Tô Bạch cảm thấy phản cảm với loại hành vi tiết lộ bí mật riêng tư, Tô Bạch không muốn chính mình giống như mập mạp, đi đến đâu cũng trở thành đóa hoa giao tiếp, hắn không muốn người ta biết đến mình, có thể nói, hắn là một kẻ quái gở, không thích tiếp xúc với thính giả khác quá nhiều, thói quen này dường như mang đến một loại cảm giác an toàn cho Tô Bạch.


Mà bây giờ, loại cảm giác an toàn này, một lần lại một lần bị đâm thủng, trong khoảng thời gian này đã có hai nhóm người lấy được tư liệu về hắn.


- Đi vào tổ chức này, hoặc là liên minh này thì có chỗ tốt gì?


Tô Bạch uống một ngụm nước cam.


- Liên minh này chủ yếu bao gồm thính giả ở mức độ trung hạ cấp, dĩ nhiên cũng có mấy thính giả với thực lực tương đối mạnh tọa trấn ở đó, xem như là một liên minh giúp đỡ nhau phát triển, ví dụ như anh có thể mua bán và trao đổi pháp khí ở đấy, nơi này không có ước thúc.


- Một liên minh không có ước thúc?


Tô Bạch đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười:


- Như vậy gia nhập hay không gia nhập có gì khác nhau đâu?


- Đối với phần lớn thính giả mà nói, ước thúc là điều không hợp lý.


Tiết Minh ngược lại rất vui vẻ:


- Càng tự do, càng thích hợp với thính giả hơn.


- Cho nên? Tôi phải làm gì để được gia nhập vào đó?


- Tôi đến trưng cầu một chút ý kiến của anh, chỉ cần anh đồng ý là được, ở trên internet, chúng tôi có một diễn đàn, ở đó có thể giao lưu tin tức, vì thể hiện thành ý, cho nên đều có người thính giả cấp thấp nhất giống như tôi đến thông báo.


Tiết Minh đứng dậy, cúi người chào Tô Bạch.


- Được thôi, tôi gia nhập.


- Đây là link của diễn đàn chúng tôi, ngoài ra còn có ID và mật khẩu thuộc về anh, mong anh nhận lấy.


Tiết Minh đặt một tờ giấy trên bàn trà, sau đó nói:


- Không quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi xin phép cáo từ trước.


- Đi thong thả.


- Cảm ơn.


Tiết Minh rời khỏi nhà Tô Bạch, Tô Bạch đứng ở trước cửa sổ trong phòng khách, nhìn Tiết Minh lái xe rời đi.


Hắn cầm lấy tờ giấy trên bàn trà, Tô Bạch không vội vã đăng nhập vào diễn đàn này, mà chính là cho nó vào trong ví tiền, nói thật lòng, trong tay Tô Bạch còn mấy món đồ chơi nhỏ, nhưng đoán chừng giá cả không được 150 điểm cốt truyện, số điểm đó đối với Tô Bạch mà nói, không quá có nhiều ảnh hưởng.


Chẳng qua liên minh này thật giống như một chợ mua bán đồ cũ, nhưng so với chợ mua bán đồ cũ thì kém hơn, bởi vì thật ra không có người nào đứng ra quản lý những thứ đó, hơn nữa ID và mật khẩu này đều do đối phương cho, như vậy người thật sự khống chế đám người trong liên minh này, dĩ nhiên có thể thông qua nó nắm được một lượng tin tức lớn, rất tiện lợi, chẳng qua nói cho cùng, nó vẫn là biện pháp đôi bên cùng có lợi.


Tô Bạch lấy điện thoại ra, hắn nhớ rõ hòa thượng nói muốn đến Thượng Hải, hắn đang dự định gọi điện cho hòa thượng, mới phát hiện ra hòa thượng đã nhắn tin đến, chẳng qua Tô Bạch không nhìn thấy, đại khái là từ nửa tiếng trước, nói anh ta sẽ đến sân bay vào lúc chín giờ.


Cũng sắp đến giờ, Tô Bạch lái thẳng xe đến sân bay, sau khi gửi vị trí của mình cho hòa thượng, Tô Bạch hạ ghế nằm xuống ngâm nga hát, khoảng nửa tiếng sau, có người gõ cửa sổ xe, Tô Bạch mở cửa cho hòa thượng đi vào, sau đó lái xe ra ngoài.


- Hòa thượng, nửa tháng không gặp, anh gầy đi nhiều rồi.


Tô Bạch nói.


- Có nhiều chuyện cần phải tốn sức.


- Ví dụ như tham gia đại hội này ư?


- Trong cuộc sống con người luôn có lo lắng của mình.


Hòa thượng nói.


- Anh thật đúng là hiểu biết sâu sắc.


Xe chạy đến đèn giao thông, bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng còi cảnh báo.


Lúc này hòa thượng bỗng nhiên hạ cửa sổ xe xuống, anh ta khẽ cắn ngón tay, sau đó dùng máu tươi của chính mình bôi lên gương chiếu hậu, lúc này Tô Bạch vô thức nhìn về phía gương chiếu hậu, vậy mà hắn lại nhìn thấy được một loạt binh lính ăn mặc kiểu quân đội Nhật đứng xếp hàng ở phía sau xe mình, thoải mái vẫy cờ Nhật.


- Nhà hàng nào dùng chiêu não tàn này để lôi kéo khách thế không biết?


Tô Bạch vừa mắng, vừa hạ cửa kính bên mình xuống, sau đó thò đầu ra ngoài nhìn.


Đằng sau xe hắn.


Chỉ có mấy chiếc xe đang chờ đèn đỏ.


Không có một người đi bộ nào…


- Đây là âm binh mượn đường.


Hòa thượng chậm rãi lên tiếng.


Cái gọi là âm binh mượn đường phân ra làm ba loại.


Loại âm binh mượn đường thứ nhất là chỉ những binh lính thời cổ đại hoặc cận đại sau khi bị thất trận, vì oán hận không thể tiêu tan lại thêm thời cuộc và hoàn cảnh địa hình lúc đó mà tạo thành.


Loại thứ hai thường xuất hiện sau khi có thiên tai khiến nhiều người chết, loại âm binh này là chỉ những quỷ thần của địa phủ đi bắt hồn.


Loại thứ ba thì là chỉ chiến tranh thế giới quỷ. Âm binh quỷ tướng trên đường hành quân để người ta thấy được


- Mẹ nó, nơi này không nên xuất hiện giặc ngoại xâm mới đúng, chỗ này từng diễn ra kháng chiến Thượng Hải, có không ít người chết, nếu như có âm binh mở đường ở đây thì cũng phải nên là quân đội của chúng ta hoặc là dân chúng bị lũ giặc ngoại xâm hại chết chứ.


Tô Bạch không cảm thấy sợ hãi, dù sao hắn đã trải qua nhiều chuyện, hiện tại đụng phải quỷ hay sự kiện linh dị gì đó, hắn chỉ có một loại thái độ thản nhiên, thậm chí còn có tâm tư đi trêu đùa một chút.


- Hai nước giao chiến, nhất là dính dáng đến hai nước lớn như Trung Nhật, chuyện này không chỉ đơn giản là mấy trăm ngàn sinh linh bị giết chết, càng là việc hai nước cắn xé vận mệnh của nhau, dưới sự nghiền ép của đại thế quốc gia, hàng trăm hàng ngàn vong linh đều chỉ có thể bị động trở thành một bộ phận đại thế, hóa thành một phần của vận mệnh đất nước, cho nên đây cũng là lý do vì sao thời kỳ đó chết rất nhiều người nhưng lại có rất ít người biến thành quỷ.


- Còn có đạo lý này à?


Tô Bạch cười nói:


- Thật đúng là kiến thức sâu rộng.


Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc, Tô Bạch vừa hút vừa quay đầu nhìn về phía gương chiếu hậu, có lẽ quân đội người Nhật vẫn còn ở đó, hơn nữa số lượng không nhỏ.


- Vậy một đội âm binh này là sao? Nó không giống như những gì anh nói.


- A di đà phật, chuyện này nói lên một vấn đề.


Hòa thượng liếc nhìn về phía Tô Bạch, mỉm cười với hắn.


Đối với nụ cười này của hòa thượng, Tô Bạch không xa lạ gì, thậm chí còn rất quen thuộc, hòa thượng là một người có lòng dạ xấu xa, người không hiểu rõ hòa thượng sẽ cảm thấy nụ cười này của anh ta rất hiền lành, thế nhưng Tô Bạch rõ ràng, đây là một loại biểu hiện chứng minh trong lòng hòa thượng đang có tính toán, hòa thượng đang cảm thấy hưng phấn.


- Điều này nói lên, đội quân âm binh này không phải chết trận, mà chính là chết vì nguyên nhân khác, hơn nữa nguyên nhân kia, có thể khiến cho sau khi bọn họ chết có thể hóa thành lệ quỷ, đồng thời mấy chục năm sau còn có thể hình thành nên âm binh mượn đường.


Hòa thượng đặt tay lên cửa sổ xe:


- Tô Bạch, đây chính là thuộc về vận khí của bần tăng.


Tô Bạch gảy tàn thuốc lá:


- Được rồi, anh cũng bắt đầu học cách tự luyến rồi, tôi đi tìm chỗ đỗ xe, anh xuống xe trước, đi theo đám âm binh kia.


- Cậu còn cần chiếc xe này làm gì?


Hòa thượng có chút không hiểu.


Chương 298

Bình Luận (0)
Comment