Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 297 - Chương 297 Gia Nhập Tổ Chức

Chương 297

Gia Nhập Tổ Chức


Không ai có thể hiểu khao khát đối với ma pháp huyết tộc của Tô Bạch lớn như thế nào, hắn lập tức ngồi xổm xuống, hết sức chăm chú những hoa văn, họa tiết này, đồng thời trong lòng Tô Bạch không ngừng nghiên cứu và cảm ngộ.


Dường như vào lúc này, thời gian đã mất đi ý nghĩa, ở chỗ này, Tô Bạch đã quên đi thời gian, quên đi cơn đói, quên đi ấm lạnh, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, không thể kiềm chế.


- Rào rào…


Bỗng nhiên trời đổ mưa to, mưa càng lúc càng lớn, sau cùng có một cột nước rất đó đổ thẳng xuống tế đàn mà Tô Bạch đang ngồi, Tô Bạch bị hất tung ra ngoài, phần ý thức này cũng tiêu tán.


Vù!


Tô Bạch bỗng nhiên mở mắt ra, hắn phát hiện lúc này đã là đêm khuya, tiểu gia hỏa đang nằm sấp trên bàn, cậu bé vừa làm đổ một cốc nước, làm ướt bức tranh.


Nếu như không phải tiểu gia hỏa hắt nước làm ướt bức tranh, Tô Bạch không biết mình sẽ còn Âu Mỹmê trong tranh bao lâu.


Tô Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy ở trên ban công lầu 2, Cát Tường đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.


Tô Bạch nhìn Cát Tường, Cát Tường cũng đang nhìn Tô Bạch, trong đêm khuya vắng vẻ, một người một mèo cứ như thế nhìn nhau, trong lúc nhất thời, bầu không khí có vẻ giương cung bạt kiếm.


Thật ra con mèo Cát Tường này và Tô Bạch không có quá nhiều liên hệ, nó ở lại bên cạnh Tô Bạch, ngay từ đầu chỉ vì Lệ Chi rời đi đã gửi nó ở đây, trên thực tế, trước đó nó ở cùng ai đều được, giữa bọn họ không thân thiết, không phải quan hệ chủ tớ, cũng chẳng phải quan hệ bạn bè, chỉ là nước sông không phạm nước giếng, phân biệt rất rõ ràng mà thôi.


Có lẽ nếu như không phải tiểu gia hỏa, Cát Tường và Tô Bạch đã sớm mỗi người đi một ngả, vì tiểu gia hỏa, cho nên một người một mèo mới tiếp tục ở cùng nhau.


Tô Bạch cầm bức tranh bị ướt trong tay, lúc này cảnh tượng trong tranh đã phát sinh biến hóa rất lớn, trong đó không còn là tế đàn hoang vu nữa mà chính là biển rộng, mưa to xối xả.


Cát Tường hình như hơi mệt mỏi, nó nằm trên ban công, ánh mắt nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời, dáng vẻ cô đơn.


Tô Bạch cảm thấy Cát Tường nhìn bức tranh này lâu như thế, hẳn là nó đã phát hiện ra gì đó, cũng biết điều gì đó, cho nên nó muốn thử một chút.


Trong nhà này, Cát Tường không nỡ để tiểu gia hỏa chảy một giọt mồ hôi, cho nên chỉ có thể tìm Tô Bạch, bức tranh này có nguy hiểm rất lớn, nó khiến cho con người ta đắm chìm vào trong đó không còn biết ngày tháng là gì, nếu như tiểu gia hỏa không làm đổ chén nước, có lẽ Tô Bạch sẽ ở trong tranh đến khi bị truyền tống vào trong thế giới chuyện xưa.


Nếu như khoảng cách đến thế giới chuyện xưa tiếp theo không phải là ba ngày mà là thời gian dài hơn nữa, thậm chí Tô Bạch còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, rất có thể chỉ còn một tia thần hồn lưu trong bức tranh, còn cơ thể hắn đã sớm mục nát.


Tiểu gia hỏa ngồi trên bàn, nhìn Tô Bạch, sau đó lại nhìn sang Cát Tường.


Tô Bạch thở dài, cúi người bế tiểu gia hỏa lên, sau đó hắn cuộn bức tranh lại, để nó ở trên người.


Bức tranh này cũng giống như chiếc rương đồng lúc trước vậy, đều không phải là thứ mà thực lực hiện tại của hắn có thể khống chế được, chỉ cần sơ ý một chút liền đem đến phản phệ đến chính mình.


Tô Bạch đưa tiểu gia hỏa về phòng ngủ, đặt cậu bé lên giường, còn bản thân mình thì đi tắm. Lúc Tô Bạch đi ra, tiểu gia hỏa đang nghịch điện thoại của Tô Bạch, cậu bé không nghịch ngợm lung tung, chỉ là nhìn vào chiếc điện thoại đang không ngừng phát ra ánh sáng của Tô Bạch.


Đây là sơ sót của Tô Bạch, Tô Bạch mở Tivi lên, mở phim siêu nhân điện quang.


Tiểu gia hỏa rất thích xem phim hoạt hình, bộ phim siêu nhân điện quang chính là bộ phim mà cậu bé yêu thích nhất, lúc nhạc phim chủ đề vang lên, tiểu gia hỏa lập tức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tivi, cái miệng nhỏ nhắn mở to ra.


Tô Bạch nhìn thấy cảnh này liền bật cười, đưa tay ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực, tiểu gia hỏa nằm trong lòng hắn, tiếp tục xem phim.


Có đôi khi Tô Bạch thật hâm mộ cậu bé, chỉ cần có ăn, có phim để xem là cậu bé đã cảm thấy thỏa mãn, nếu như bản thân hắn có thể sống đơn giản như thế thì tốt rồi, dĩ nhiên đây chỉ là cảm xúc nhất thời, giống như phần lớn người lớn khi nhìn thấy trẻ con chơi đùa đều sẽ sinh ra loại cảm xúc này.


Ngửi mùi sữa thơm trên người tiểu gia hỏa, Tô Bạch chậm rãi nhắm mắt lại, cứ thế ôm tiểu gia hỏa ngủ thiếp đi.


Giấc ngủ này của Tô Bạch không quá dài, nhưng rất dễ chịu, mỗi lần ở bên cạnh tiểu gia hỏa, Tô Bạch luôn tìm thấy được sự yên bình. Lúc Tô Bạch tỉnh lại, tiểu gia hỏa đang nằm trên bụng hắn, vậy mà còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, xem ra hôm qua lúc hắn ngủ thiếp đi, không biết tiểu gia hỏa đã tiếp tục thức đêm xem Tivi đến mấy giờ.


Tô Bạch nhẹ nhàng đặt tiểu gia hỏa xuống dưới giường, sau đó hắn đứng dậy, thay một bộ đồ khác rồi đi xuống lầu.


Cát Tường nằm ở chỗ hành lang, nhìn thấy Tô Bạch đi tới, nó chỉ hơi hé mắt ra nhìn thoáng qua, sau đó đứng dậy đi vào trong phòng ngủ chăm sóc cho tiểu gia hỏa.


Buổi sáng hôm nay, Tô Bạch chỉ nấu một bữa ăn sáng đơn giản, trên thực tế, hôm nay hắn không bận rộn gì, chẳng qua, Tô Bạch hơi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sáng sớm đã có người đến cửa nhà hắn.


Thông qua màn hình giám sát, Tô Bạch có thể nhìn thấy người bấm chuông của là một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ, người này đội một chiếc mũ lưỡi trai, dáng vẻ cường tráng, chẳng qua Tô Bạch không nhận ra người này.


- Xin chào, anh Tô phải không, tôi tìm anh có chút việc.


Thái độ của đối phương rất tốt, giọng nói lễ phép và khiêm tốn.


Tô Bạch mở cửa phòng ra, đối phương nhìn thấy Tô Bạch đứng trước mặt mình liền tháo mũ xuống, hơi cúi đầu với Tô Bạch, Tô Bạch cũng khẽ gật đầu, ra hiệu cho đối phương có thể đi vào bên trong ngồi.


- Căn nhà rất đẹp.


Đối phương khen ngợi.


- Anh muốn uống gì không?


Tô Bạch hỏi.


- Ồ không cần làm phiền anh, tôi chỉ đến nói mấy câu rồi đi.


Đối phương có vẻ hơi câu nệ, hai tay đặt ở trên đầu gối, dáng vẻ ngay ngắn.


Tô Bạch đưa cho anh ta một lon coca, đối phương khách khí dùng hai tay nhận lấy.


- Anh nói đi. – Tô Bạch cũng mở một lon nước cam ra.


- Chúng tôi có một tổ chức.


Người trẻ tuổi liếc thoáng qua Tô Bạch.


- Chúng tôi muốn mời anh gia nhập vào đó với chúng tôi.


Người trẻ tuổi nhìn Tô Bạch.


- Ồ, tổ chức gì thế?


Tô Bạch gõ nhẹ lên mặt bàn, hơi thở trên người đối phương không có dao động quá mức rõ ràng, cho nên Tô Bạch không biết liệu đối phương có phải là thính giả hay không.


- Một tổ chức thuộc về thính giả, hoặc có thể nói là một liên minh.


Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Tô Bạch nói ra câu này.


Thính giả…


Quả nhiên là thế…


Nhưng Tô Bạch có hơi không hiểu vì sao tin tức của hắn lại bị tiết lộ ra ngoài rồi thế?


Đối với việc bảo vệ riêng tư của thính giả, Phát Thanh Khủng Bố làm quá kém.


- Làm sao các người tìm được tôi?


Tô Bạch hỏi.


- Chúng tôi có tài liệu, về phần làm sao chúng tôi lại có tài liệu đó, tôi không thể nói rõ ràng, tôi chỉ là người vừa mới trải qua ba nhiệm vụ thực tập mà thôi, cho nên hiện tại chỉ là một chân chạy. À đúng rồi, quên chưa tự giới thiệu, tôi tên là Tiết Minh, là người của Chiết Giang Hàng Châu.


Chương 297

Bình Luận (0)
Comment