Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 296 - Chương 296 Tế Đàn Trong Tranh

Chương 296

Tế Đàn Trong Tranh


“Xin lỗi.”


Tô Bạch hơi cúi người, sau đó hắn đi đến sofa, lúc này mập mạp đã tỉnh táo lại, nhưng trên mặt vẫn còn có nụ cười, thật đúng là hưởng thụ.


- Anh chưa chết à?


- Nói nhảm – mập mạp trả lời.


- Vậy thì đi thôi, sáng mai anh còn phải đi đó.


Tô Bạch nhắc nhở.


- Tôi có cảm giác giống như vừa từ cõi chết trở về vậy đó, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này rộng mở.


- Ừ, vậy anh tiếp tục ở đây phát xuân, tôi đi trước.


- Đừng, cậu phải tiễn tôi về khách sạn đã chứ.


- Không tiện đường.


- Vậy tôi qua nhà cậu ăn chực một bữa cơm, đúng rồi, cậu đừng nói là ngay cả căn biệt thự ở Thượng Hải, cậu cũng tặng lại cho người ta đấy nhé.


- Tôi chưa làm thế, chẳng qua cũng sắp rồi.


Tô Bạch nói.


- Vậy được rồi, đi theo, tôi cũng muốn nếm thử tay nghề của cậu.


Tô Bạch và mập mạp đi thang máy xuống hầm gửi xe, xe chạy ra đường lớn, mập mạp tìm ổ đĩa, nhưng lại phát hiện trong chiếc xe này chỉ có đài radio, không có gì khác, anh ta không khỏi cảm thấy buồn bực.


- Tôi nói này, thật ra cậu không cần thiết phải quyết tuyệt như thế, cho dù cậu rất muốn làm một người cha tốt.


- Tôi tin nếu như anh muốn, anh có thể đi xe sang, ở biệt thự, cho nên đừng ở chỗ này nói nhảm với tôi.


Tô Bạch không chút khách khí phản bác.


Đúng thế lấy năng lực của mập mạp, anh ta muốn kiếm tiền để sống một cuộc sống ưu việt hơn, đây tuyệt đối không phải là vấn đề khó khăn gì, thế nhưng anh ta không làm thế, trên thực tế, mấy thính giả mà Tô Bạch quen biết đều sống đơn giản.


- Được rồi, xem như bị cậu nói trúng.


Một tay mập mạp để ở ngoài cửa sổ xe, cảm thụ xúc cảm khi gió luồn qua tay mình, anh ta đột nhiên nói:


- A Bạch, tôi quên mất, vận tốc xe là bao nhiêu, để khi tôi cho tay ra ngoài cửa sổ, có cảm giác giống như bóp ngực phụ nữ nhỉ?


Tô Bạch không có ý định trả lời vấn đề cấp thấp này, thế nhưng một giây sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy trước ngực mình có cảm giác nhói đau, Tô Bạch phanh xe lại, đỗ bên lề đường.


Tay mập mạp va vào một tấm bảng hiệu bên đường, anh ta hít sâu một hơi, vừa mới chuẩn bị mắng chửi người thì lại thấy Tô Bạch rất thống khổ gục vào tay lái.


- Cậu nhận được thông báo nhiệm vụ?


Tay mập mạp hơi sưng lên, anh ta cũng biết không thể trách Tô Bạch chuyện này, lúc Phát Thanh Khủng Bố tuyên bố nhiệm vụ sẽ thống khổ như thế nào, chính bản thân mập mạp đã trải qua rất nhiều lần.


Một lát sau, cuối cùng Tô Bạch chậm rãi ngẩng đầu, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra.


Quả nhiên nick kongbu66 đã gửi tin tức riêng cho hắn.


“Ba ngày nữa sẽ đi vào thế giới chuyện xưa mới.”


Ba ngày.


- Cậu không cùng tôi đi vào một thế giới chuyện xưa.


Mập mạp thất vọng nói.


- Anh muốn tôi ở trong thế giới chuyện xưa làm thịt anh như thế à?


- Mẹ nó, cậu đừng đoạn tuyệt như thế.


- Thế giới chuyện xưa lần trước, anh hố tôi, tôi còn chưa có tính sổ đâu đấy.


Tô Bạch nói:


- Dù sao lần sau có cơ hội cùng anh đi vào một thế giới chuyện xưa, những chuyện khác tôi không làm, giết anh trước rồi nói sau.


“…” Mập mạp.


- Lần này thông báo rất ngắn.


Tô Bạch ho khan một tiếng:


- Chỉ thông báo thời gian, không nói gì khác.


- Có lẽ lần này, nếu thông báo tin tức liên quan đến thế giới chuyện xưa quá sớm sẽ ảnh hưởng đến tính thú vị của nó.


Mập mạp suy đoán.


- Kệ nó đi.


Tô Bạch cất di động đi, một lần nữa khởi động xe:


- Tôi đưa anh trở về, hôm nay tôi không có tâm trạng nấu cơm.


- Ừ.


Mập mạp đã hiểu.


Chờ Tô Bạch đưa mập mạp đến khách sạn rồi quay về nhà, hắn phát hiện ra tiểu gia hỏa và Cát Tường đang chơi ở trong vườn hoa của biệt thự, tiểu gia hỏa muốn nắm được đuôi của Cát Tường, mỗi lần Cát Tường đều cố ý để cho tiểu gia hỏa thiếu chút nữa thì bắt được, một người một mèo chơi đến quên cả trời đất.


Tô Bạch bước xuống xe, đi vào bên trong vườn hoa, tiểu gia hỏa cao hứng bừng bừng, bò về phía Tô Bạch muốn được bế.


Tô Bạch bế tiểu gia hỏa, hắn rõ ràng cảm giác được tiểu gia hỏa nặng hơn trước rất nhiều, hoặc là nói rắn chắc hơn nhiều.


- Con mà béo thêm nữa, cha không bế được con nữa đâu.


Tô Bạch nhéo mũi tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa nắm lấy ngón tay của hắn.


Cát Tường liếc thoáng qua Tô Bạch, sau đó nó nhảy lên chiếc bàn trong vườn hoa, trên đó có một bức tranh, Cát Tường dùng móng vuốt của nó để chỉ vào đó, ra hiệu cho Tô Bạch đến.


Tô Bạch bế tiểu gia hỏa đi tới, lúc này trong bức tranh là khung cảnh cánh đồng lúa vàng óng, mùa màng bội thu, bức tranh không ngừng thay đổi, điều này Tô Bạch đã biết từ trước, thế nhưng Tô Bạch không rõ, vì sao Cát Tường vẫn luôn nghiên cứu bức tranh này, chẳng lẽ con mèo này đổi sang nghề nghiên cứu khảo cổ rồi?


- Meo!


Cát Tường nhìn vào bức tranh rồi kêu lên một tiếng, tiếng kêu này của nó rất dài, giống như mang theo một giọng điệu và nhịp điệu đặc biệt.


Ngay sau đó, trong bức tranh kia, cánh đồng lúa màu vàng biến mất, thay vào đó là một cảnh sắc hoang vu bắt đầu xuất hiện, một tế đàn đơn sơ được tạo thành từ đá chậm rãi hiện ra.


Ánh mắt Tô Bạch hơi nheo lại, cảnh tượng này thật đúng là thú vị.


Cát Tường nhảy tới trước mặt Tô Bạch, lắc lư móng vuốt mèo.


Tô Bạch xòe tay ra, Cát Tường dùng móng vuốt của mình rạch một đường trên lòng bàn tay hắn, máu tươi chậm rãi chảy ra, sau đó Cát Tường lùi sang một bên, trở về chỗ bên cạnh bức tranh, dùng móng vuốt của mình để vẽ lên tế đàn trong tranh.


Tiểu gia hỏa thấy tay Tô Bạch chảy máu, cậu bé che mắt không dám nhìn.


Tô Bạch nhẹ nhàng dỗ tiểu gia hỏa, sau đó hắn đi đến bên cạnh bức tranh, đem lòng bàn tay mình ấn lên đó.


Trong nháy mắt, khi Tô Bạch nhấc tay mình lên, hắn phát hiện tế đàn kia đỏ như máu, rất nhanh, màu đỏ đó chậm rãi biến mất, sau cùng, trên tế đàn trong bức tranh xuất hiện bóng dáng Tô Bạch.


Tô Bạch đang khoanh chân ngồi trên tế đàn, hai mắt nhắm nghiền.


Đây là một bản sao khác của chính mình ư?


Một phút sau, Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy thị giác của mình trở nên rối loạn, cảnh sắc trước mắt và một loại cảnh sắc khác chồng chéo lên nhau, dường như hắn có hai thị giác khác biệt.


Tô Bạch nhắm mắt lại, sau đó ổn định lại tâm trạng của mình, hắn lại một lần nữa mở mắt ra.


Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trước mặt mình là một vùng hoang vu, khắp nơi đều là hài cốt, mà hắn thì đang đứng trên một tế đàn.


Tô Bạch ngẩng đầu lên, bầu trời Âu Mỹám. Một phần ý thức của hắn đã đi vào khung cảnh bên trong bức tranh rồi sao?


Như vậy ở chỗ này có thể có được chỗ tốt gì?


Đây là điều mà Tô Bạch muốn biết nhất, hòa thượng đuổi theo thứ này, rất nhiều người cũng đuổi theo thứ này, nếu như nó chỉ là một bức tranh có thể thay đổi cảnh sắc, Tô Bạch không tin hòa thượng và những thính giả có thực lực kia lại nhàm chán đi đuổi theo.


Bức tranh này nhất định có tác dụng nào khác hấp dẫn người ta.


Ánh mắt của Tô Bạch hơi trầm xuống, hắn nhìn xuống tế đàn dưới chân hắn, trên đó có một số hoa văn, hoa văn rất phức tạp, rất huyền ảo, Tô Bạch có một loại dự cảm, thứ này có liên quan đến huyết thống của hắn, nói không chừng chính là ma pháp của huyết tộc.


Chương 296

Bình Luận (0)
Comment