Chương 295
Phục Vụ Mập Mạp
Dĩnh Oánh Nhi nhìn thấy có người đến liền ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nhiệt tình đứng dậy:
- Tô thiếu, tôi rất vui vì được gặp lại anh.
Lúc này mập mạp đứng sau lưng Tô Bạch cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của Dĩnh Oánh Nhi, anh ta lộ ra vẻ mặt của trư ca (bát giới), hiển nhiên, đối với dung mạo của Dĩnh Oánh Nhi, mập mạp rất hài lòng, nghĩ đến việc trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa được người phụ nữ xinh đẹp như thế này mát xa buông lỏng, thật đúng là một chuyện vô cùng hài lòng, đáng tiếc, trong lòng mập mạp có hơi tiếc hận, kẻ ngu ngốc cũng biết ánh mắt người phụ nữ này nhìn Tô Bạch có điểm khác thường, cho nên loại suy nghĩ dùng thân thể để tiếp xúc là không thể nào.
Nếu như lúc này Tô Bạch có thể biết được suy nghĩ trong đầu mập mạp, có lẽ hắn sẽ không kiềm chế được mà bật cười, tấm rèm màu hồng kia còn chưa có được kéo ra, những dụng cụ SM còn được cất giấu trong đó, nói thật lòng, Tô Bạch không dự định mang cái tên mập mạp lẳng lơ này đến đây, thế nhưng tên lẳng lơ này quyết tâm muốn đi theo tới trải nghiệm một lần, Tô Bạch thật đúng là có chút chờ mong nhìn thấy dáng vẻ mập mạp khi biết được “chân tướng”.
- Bạn của anh à? Anh không giới thiệu một chút sao?
Dĩnh Oánh Nhi nhìn về phía mập mạp đứng sau lưng Tô Bạch, hơi nhún người chào hỏi.
Lễ tiết này hơi cổ điển, ở trên người Dĩnh Oánh Nhi lộ ra một khí chất tiểu thư khuê các.
Tô Bạch sờ lên mũi của mình:
- Gọi anh ta là mập mạp đi, mập mạp đây là Dĩnh Oánh Nhi, là chuyên gia trong lĩnh vực này.
- Chuyên gia?
Mập mạp lặp lại một lần nữa, sau đó cười hì hì:
- Tôi rất thích.
- Bây giờ cô còn có thể làm việc không?
Tô Bạch nhìn về phía Dĩnh Oánh Nhi:
- Không nên miễn cưỡng bản thân mình.
- Tôi không sao, tôi không mặc các loại đồng phục kia, nhưng vừa đúng lúc nơi này có một bộ kimono, rất thích hợp mặc vào lúc này.
Dĩnh Oánh Nhi cười giả dối.
Tô Bạch hiểu rõ, đưa tay vỗ vai cô:
- Đừng khách sáo.
- Tôi là chuyên gia.
Dĩnh Oánh Nhi đáp lại.
Lúc này điện thoại di động của Tô Bạch bỗng nhiên đổ chuông, là điện thoại của hòa thượng.
- Tôi ra ngoài nghe cuộc điện thoại này, cô giúp bạn tôi buông lỏng một chút.
Sau khi nói xong, Tô Bạch cầm điện thoại ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Đến chỗ cửa sổ gần hành lang, Tô Bạch nhấn nút nghe máy.
- Alo, Tô Bạch à.
Giọng nói của hòa thượng dễ nghe như trước.
Có đôi khi Tô Bạch thậm chí còn cảm thấy hòa thượng rất thích hợp đi làm MC trên internet, anh ta không cần làm gì, chỉ yên lặng nhìn vào màn hình không ngừng tụng “a di đà phật”, đoán chừng còn nổi tiếng hơn mấy cô MC hở ngực nhiều lần.
- Có chuyện gì thế?
Tô Bạch hỏi, đồng thời trong lòng Tô Bạch đã làm tốt chuẩn bị tư tưởng hòa thượng sẽ hỏi về bức tranh kia.
- Ngày mai bần tăng sẽ đến Thượng Hải để tham gia đại hội tông giáo, đến lúc đó, có thể tôi sẽ đến quấy rầy cậu.
- Không vấn đề gì, anh cứ đến Thượng Hải đi, đã có tôi đón tiếp.
- Ừm, cứ như thế đi, a di đà phật.
- A di đà phật.
Tô Bạch cúp máy.
Sau đó Tô Bạch đi đến cửa phòng làm việc, hắn phát hiện bên trong không truyền ra động tĩnh gì, Tô Bạch hơi cảm thấy ngoài ý muốn, hắn mở cửa ra đi vào, Tô Bạch không tin Dĩnh Oánh Nhi đang thật sự làm mát xa cho mập mạp.
Quả nhiên, hai tay mập mạp đang bị khóa lại trên còng tay, Dĩnh Oánh Nhi đã đổi lại trang phục nhà hán, cách ăn mặc của cô sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn tương phản với cảnh tượng của nơi này, càng khiến cho người ta cảm thấy kích thích.
Thật đúng là một người phụ nữ giống như yêu tinh.
Trên đầu mập mạp bị chụp một cái túi nilon, cơ thể anh ta hơi run rẩy, dưới sự chuyên nghiệp của Dĩnh Oánh Nhi, mập mạp dường như còn rất hưởng thụ, quả nhiên ngạt thở là một loại phương pháp khiến cho người ta say mê tận hưởng.
Lúc này điện thoại của Tô Bạch bỗng nhiên rung lên, có một tin tức mới được đăng tải, Tô Bạch mở ra xem, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua mập mạp đang hưởng thụ.
- Mập mạp, anh đã xem “mười năm của chúng ta chưa” ?
Mập mạp lắc đầu.
- Anh biết Kiều Nhậm Lương không?
Mập mạp lại lắc đầu, hiển nhiên anh ta không có hứng thú với làng giải trí.
- Một diễn viên, ca sĩ khá giỏi tự sát.
Tô Bạch có chút thương cảm nói:
- Trên internet có lời đồn, nói khi anh ta chết, trên cổ anh ta có mấy vết máu ứ đọng, hơn nữa còn có một chiếc túi nilon ở đó, báo chí thật đúng là vô lương tâm, vì muốn có người đọc mà ngay cả tin tức về người chết cũng không buông tha.
- Trước kia tôi từng xem qua phim anh ta đóng, thật đúng là một thanh niên xuất sắc, haiz, không để cho người đã khuất yên nghỉ, lại còn đi bịa đặt chuyện, mấy phóng viên đó nhất định sẽ gặp báo ứng, một chút ranh giới cuối cùng cũng không có.
Mập mạp nghe Tô Bạch nhắc đến túi nilon, mấy vết máu ứ đọng trên cổ, rồi còn cả tử vong.
Cả người anh ta run lên, lập tức bắt đầu liều mạng giằng co.
- Ô ô… Ô ô…
Mập mạp nằm sấp trên sofa, không ngừng thở hổn hển, trên người đầm đìa mồ hôi, Tô Bạch ngồi ở sau bàn làm việc của Dĩnh Oánh Nhi, hai chân gác lên bàn, Dĩnh Oánh Nhi bưng rượu đến cho Tô Bạch, sau khi rót rượu cho Tô Bạch, cô đi thay một bộ quần áo khác rồi quay lại.
- Cô mệt à?
Tô Bạch hỏi.
- Không mệt, tôi cảm thấy rất thú vị,
Dĩnh Oánh Nhi trả lời.
- Hai kẻ biến thái.
Mập mạp nằm trên ghế sofa nói thầm.
- Cô thích loại cảm giác nắm giữ sinh mạng của người khác trong tay hả?
Tô Bạch hỏi.
Dĩnh Oánh Nhi khẽ gật đầu:
- Bởi vì như thế có thể mang đến cho tôi loại cảm giác thỏa mãn và thành công.
Tô Bạch cầm ly rượu lên chạm cốc với Dĩnh Oánh Nhi, sau đó uống một ngụm, nói thật lòng, Tô Bạch không thích uống rượu vang đỏ, hắn thích loại có nồng độ cao như rượu trắng hơn, chẳng qua bình thường Tô Bạch không có thói quen uống rượu, dường như ngoại trừ thuốc lá, hắn không có sở thích nào khác.
- Gần đây anh thế nào?
- Tôi rất tốt.
Tô Bạch xua tay nói:
- Hai lần đến chỗ cô điều trị, tôi còn chưa trả tiền.
- Anh đến đây, không cần tiền.
Dĩnh Oánh Nhi nói.
- Trong gara của tôi còn mấy chiếc xe, ngày mai tôi sẽ cho người ta mang đến tặng cô một chiếc.
Dù sao gần đây Tô Bạch chính là đang tán tài, hiện tại mấy chiếc xe sang trọng trong gara cũng cần phải được xử lý, chiếc xe mà hắn đang lái là do Sở Triệu đưa cho.
- Anh muốn bao nuôi tôi à?
Dĩnh Oánh Nhi trực tiếp ngồi lên đùi Tô Bạch, cơ thể của cô mềm nhũn, mang theo mùi hương nhàn nhạt, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.
- Tôi sắp biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi, hơn nữa tôi còn có một đứa con trai, tôi không bao nuôi nổi cô.
- Không vấn đề gì, tôi có thể bao nuôi anh.
Dĩnh Oánh Nhi nghiêng người dựa vào Tô Bạch, một bàn tay búp măng không ngừng chọc vào ngực Tô Bạch.
- Lời này thật khiến cho người ta cảm động.
Tô Bạch khẽ vỗ lên lưng Dĩnh Oánh Nhi.
- Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về nấu cơm cho con trai tôi rồi.
Dĩnh Oánh Nhi rất biết điều từ trên người Tô Bạch đứng dậy, nói:
- Anh biết không, có đôi khi năng lực phá hoại bầu không khí của anh thật khiến cho người ta nổi giận.