Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 294 - Chương 294 Đến Thăm

Chương 294

Đến Thăm


Tô Bạch giật mình, hầu kết không ngừng lên xuống, hắn có chút không dám tin quay đầu lại nhìn vị trí của chính mình bây giờ, hắn tuyệt đối không xuất hiện ảo giác, vừa rồi chính mình nhất định là ở trong nháy mắt di chuyển nửa mét.


Một lần nữa quay lại nhà vệ sinh, Tô Bạch đứng trong phòng vệ sinh, đối mặt với bên ngoài, sau đó tìm kiếm cảm giác vừa rồi, cả người chậm rãi nghiêng người, ngã về phía trước, hắn không có cố gắng khống chế trọng tâm của chính mình.


Một giây sau, Tô Bạch ngạc nhiên phát hiện cả người hắn đã đi vào trạng thái giống như bóng đen hư vô, bắt đầu trôi nổi trong dòng nước. Tô Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy chính mình trong gương hoàn toàn là một bóng đen mờ ảo, không nhìn thấy thân hình, nếu như là ở trong bóng đêm hoặc là ẩn giấu trong ánh trăng sẽ khó mà phát giác ra được.


Đi lại trong bóng đêm, giống như tử thần ẩn giấu trong bóng tối.


Lúc Tô Bạch vô thức đứng vững bước chân, bóng đen tiêu tán, chính mình cũng từ trong bóng đen một lần nữa lộ ra.


- Cảm giác… Không tồi lắm.


Trong lòng Tô Bạch bỗng nhiên dâng lên cảm động.


Mẹ nó.


Cuối cùng, lúc đánh nhau, chính mình không cần đối mặt trực diện để phải nhận lấy thương tổn, hắn đã có năng lực đi hố người khác.


…….


“Rất lâu rất lâu trước đây, khi em ở bên cạnh anh, anh cũng bên cạnh em.


Rất lâu rất lâu trước đây, anh rời xa em, tự do bay lượn trên bầu trời cao.


Thế giới ngoài kia rất tuyệt vời, nhưng cũng rất bất đắc dĩ…”


( Lời bài hát: Thế giới bên ngoài (外面的世界) do Mạc Văn Úy trình bày.)


Lời bài hát vang lên trong quán bar, bởi vì là xế chiều, cho nên trong này không quá đông khách.


Mập mạp vừa uống cocktail, vừa gõ nhẹ lên mặt bàn, đi theo tiết tấu âm nhạc.


Tô Bạch lười biếng dựa người vào ghế.


Một bài hát kết thúc, mập mạp mở mắt ra, vẻ mặt mang theo Âu Mỹbuồn, bi thương.


- Hát rất hay.


Mập mạp cảm thán.


- Đáng tiếc là phong cách bắt chước nghệ sĩ quá lỗi thời.


Tô Bạch nói.


- Cậu đúng là cái đồ không hiểu nghệ thuật.


Mập mạp giơ ngón giữa với Tô Bạch, dùng hành động này để biểu hiện ra sự khinh bỉ vì Tô Bạch xem thường nghệ thuật.


- Tôi hiểu cuộc sống này.


Tô Bạch nói xong câu đó liền cầm thìa khuấy nhẹ vào cốc café của chính mình, cốc café này, Tô Bạch chưa uống một ngụm nào, dù dáng vẻ bên ngoài rất cầu kỳ, nhưng không thể che giấu việc nó là café hòa tan, rất hiển nhiên, quán bar này không kinh doanh đàng hoàng cho lắm.


- Sáng mai là tôi đi vào thế giới chuyện xưa rồi, tôi cảm thấy mình còn chưa được thư giãn liền phải đi vào.


Mập mạp lộ ra sầu não:


- Cũng không biết lần này là như thế nào.


Tô Bạch tiếp tục cho thêm đường vào trong cốc café của mình, tuy hắn không có dự định uống.


- Cậu thì sao?


Mập mạp thấy Tô Bạch chậm chạp không lên tiếng, anh ta lại hỏi.


- Tôi rất thích thú với việc đó.


Tô Bạch trả lời.


- Tôi cũng muốn bị bệnh tâm thần, như thế có thể lạc quan đi vào thế giới chuyện xưa rồi.


Mập mạp trêu chọc nói.


- Hôm nay anh hẹn tôi ra đây là để an ủi tâm hồn khẩn trương của anh, khi ngày mai anh phải đi vào thế giới chuyện xưa à?


Tô Bạch dùng thìa gõ nhẹ lên cốc café, phối hợp với giai điệu bài hát.


- Tôi không quen biết nhiều người ở Thượng Hải, trước khi đi vào thế giới chuyện xưa, tôi có thói quen tìm người tán gẫu, buông lỏng chính mình.


Mập mạp cười nói:


- Nhưng xem ra cậu không thích nghe hát lắm.


- Tôi không thích nghệ thuật.


Tô Bạch nói.


- Nhưng nhìn dáng vẻ cậu rất lãng tử, gương mặt anh tuấn, khí chất cao lãnh, còn biết đánh đàn dương cầm, chậc chậc, so với tôi cậu có sức hấp dẫn hơn nhiều, quán bar chính là thánh địa để câu dẫn mấy người phụ nữ đã có chồng và mấy cô gái ngây thơ.


Tô Bạch hít sâu một hơi, đưa tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ đến tính tiền.


- Ngồi thêm một lát đi.


Mập mạp hơi bất mãn nói, anh ta còn chưa chơi đủ.


- Vậy tự anh chậm rãi chơi.


Tô Bạch để tiền mặt lên bàn, chính mình rời khỏi quán bar, hắn lấy một điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, mập mạp đi theo hắn cùng ra ngoài.


- Cậu đúng là làm tôi mất hết cả hứng.


Mập mạp oán giận nói.


Tô Bạch châm lửa, nhả ra một vòng khói, nhẹ nhàng gật đầu:


- Anh định quay về khách sạn à?


- Cậu đi đâu – mập mạp hỏi.


- Tôi dự định đến thăm một người bạn, lúc trước cô ấy bị thương, không biết hiện tại thế nào rồi.


- Là thính giả à?


- Không, chỉ là người bình thường mà thôi.


- Nhà người bạn kia của cậu ở chỗ nào?


- Tòa nhà Vương Tử.


- Được rồi, tôi đi với cậu, dù sao hôm nay là ngày tôi dùng để điều chỉnh trạng thái tâm lý của mình.


Mập mạp tỏ ra không sao cả, mỗi thính giả trước khi vào trong thế giới chuyện xưa đều có phương thức để buông lỏng chính mình, đối với Tô Bạch mà nói, phương thức hắn điều chỉnh bản thân chính là chơi và xem Tivi với tiểu gia hỏa.


Tô Bạch mở cửa xe ra, mập mạp đứng bên cạnh nhìn thấy chiếc xe, anh ta cảm thấy hơi giật mình, khóe miệng giật giật:


- Mẹ nó, cậu có cần làm dứt khoát như thế không? Cậu đem chiếc xe Lamborghini đổi thành chiếc xe ghẻ này sao.


- Lên xe đi, đây là do bạn tôi tặng, nếu không hôm nay tôi đã đi xe máy đến.


Tô Bạch vẫy tay với mập mạp.


Mập mạp ngồi lên xe, chiếc xe này rõ ràng là đồ secondhand, mập mạp thật đúng là không quen.


- Thật ra xe nào cũng như nhau mà thôi, dù sao sau khi chết đi, nhiều lắm là đốt xe giấy cho anh.


- Từ khi nào thì cậu có loại tư tưởng giác ngộ này?


Mập mạp bĩu môi nói:


- Cậu có thể liên lạc với hòa thượng, để anh ta cho cậu quy y rồi.


Tô Bạch không nói gì, hắn chỉ an tĩnh lái xe, 15 phút sau, xe lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Vương Tử.


- Nóng quá.


Sau khi mập mạp xuống xe liền dùng tay để quạt mát:


- Bạn của cậu mở công ty ở đây à?


- Gần như là thế, đó là một văn phòng.


- Bạn cậu làm nghề gì thế? Làm phim hoạt hình hay là làm trò chơi?


- Cô ấy là chuyên gia vật lý trị liệu, làm giảm đi áp lực tinh thần.


Tô Bạch cố ý nói mập mờ với mập mạp.


- Mẹ nó, sao không nói sớm, ngày mai ông đây đi vào thế giới chuyện xưa, đúng lúc phải thư giãn.


Khóe môi Tô Bạch lộ ra ý cười sâu xa, sau đó gật đầu:


- Được, tôi bao anh.


- Chậc chậc chậc, không phải cậu không có tiền à, thế mà còn dùng tiền theo kiểu vung tay quá trán như thế.


- Chết không mang đi được, chỉ cần đủ là tốt rồi.


- Chậc chậc, không hổ là chán làm người giàu, bây giờ cách nói chuyện của cậu cũng khác xưa rồi.


Tô Bạch chỉ cười, sau đó đi vào trong thang máy, mập mạp đi theo sau.


Thang máy bắt đầu đi lên, mập mạp làm khởi động.


- Anh làm gì thế?


Tô Bạch hỏi.


- Muốn đi mát xa cũng nên thả lỏng gân cốt một chút.


- Ừm, anh thật đúng là có kinh nghiệm.


- Dĩ nhiên rồi, ha ha.


Chờ khi đến nơi, Tô Bạch đi ra, lúc đi đến cửa phòng làm việc của Dĩnh Oánh Nhi, Tô Bạch nhìn thấy ngoài cửa treo bảng đang làm việc, xem ra Dĩnh Oánh Nhi đã bắt đầu đi làm lại.


Sau khi đi vào, Tô Bạch nhìn thấy Dĩnh Oánh Nhi đang mặc một bộ đồ màu trắng, ngồi ở phía sau bàn làm việc vẽ thứ gì đó, làn da của cô có chút trắng bệch, không phải là do trang điểm mà là vì cơ thể suy nhược, dẫn đến khí huyết không đủ, xem ra Dĩnh Oánh Nhi chưa hoàn toàn khỏe lại, người phụ nữ này thật đúng vì “công việc” mà liều mạng.


Chương 294

Bình Luận (0)
Comment