Chương 325
Phân Chia Di Sản
Giá trị khối ngọc bội của Phác Dao Dao hẳn là thấp hơn địa ngục hỏa shotgun của hắn, nhưng không đến mức quá thấp, ngay cả Phùng Á Long nhìn thấy đều động lòng, đủ để thấy được giá trị của nó trân quý, trong lòng Tô Bạch đánh giá sơ bộ, khối ngọc bội này có giá khoảng 800 điểm cốt truyện, thậm chí còn hơn.
Rìu của Tiểu Mã ca, người bình thường không dùng đến, nhưng chiếc vòng thép và nhẫn hẳn là có hiệu quả tăng cường phòng ngự vật lý của bản thân hoặc tôi luyện thân thể của chính mình, hai món này cộng lại ước chừng khoảng 1000 điểm cốt truyện.
Tổng giá trị đống di vật của người đàn ông có khả năng đóng băng kia tuyệt đối không kém hơn địa ngục hỏa shotgun, thậm chí còn có khả năng cao hơn, chẳng qua những thứ đó đều chỉ thích hợp với những cường hóa giả có năng lực giống như anh ta mà thôi, cho nên độ khó sử dụng tương đối lớn, không giống như địa ngục hỏa shotgun, người nào cũng đều có thể sử dụng được.
Một thanh địa ngục hỏa shotgun có thể bán được với giá 700 – 800 điểm cốt truyện, đây là chuyện không quá khó khăn, nhưng đống đồ vật này, cho dù giá trị của nó có cao hơn địa ngục hỏa shotgun 500 điểm cốt truyện, chưa chắc đã có người mua.
Nếu không đứng ở góc độ mua đi bán lại để suy nghĩ, giá trị của đống đồ này ước chừng khoảng 5000 điểm cốt truyện. Nói gì đi chăng nữa, chúng đều là vũ khí thiếp thân của thính giả có thực lực mạnh, đương nhiên giá trị sẽ không thấp, phần lớn đều là những thứ không cách nào đổi được trên cửa hàng wechat, mà chính là do bọn họ tìm được ở trong thế giới chuyện xưa, nói một cách đơn giản chính là kỳ ngộ, cũng có thể coi là đồ vật chỉ có thể ngộ, nhưng không thể cầu.
Nếu như muốn bán trao tay thì phải giảm giá, thứ có giá 5000 điểm cốt truyện, bán trao tay hẳn là có thể đổi được đồ có giá khoảng 3000 điểm cốt truyện, nhưng cho dù như thế, số điểm kia quả thật đã lớn hơn điểm thưởng trong thế giới chuyện xưa này rất nhiều.
- Để tôi chọn trước nhé.
Hứa Tình nói xong liền cầm khối ngọc bội của Phác Dao Dao lên:
- Đến lượt anh rồi đó.
Tô Bạch vươn tay ra, cầm lấy bộ đồ trang sức của người đàn ông có khả năng đóng băng kia.
Hứa Tình gật đầu, cầm lấy nội y và dây chuyền của Vương Nhạc Chương.
Tô Bạch tiếp tục lấy ngọc thước và sách về trận pháp của Phùng Á Long.
Ngay sau đó, Hứa Tình cầm rìu, vòng thép và nhẫn, thích khách không dùng đến rìu, xem ra Hứa Tình dự định đem rìu mang ra khỏi đây rồi bán đi.
Tô Bạch mỉm cười nói:
- Thiếu mất một người.
- Trên người Trương Tố không có gì đáng giá, tôi chẳng muốn cầm.
Hứa Tình nói.
- Chuyện này không đúng quy củ.
Tô Bạch nói.
- Tôi biết, nhưng trên người Trương Tố có một thứ quý giá nhất, những người khác không dùng đến, nhưng thích hợp cho anh dùng.
Từ bên người mình, Hứa Tình lấy ra một trái tim đỏ đầy máu được bọc trong miếng vải, ném lên trên bàn, trái tim nặng trình trịch, lúc rơi xuống mặt bàn phát ra âm thanh trầm đục.
- Một trái tim thuộc về thuật sĩ ưu tú, anh xứng đáng có được nó.
Hứa Tình đứng lên, sau đó thẳng thắn nói:
- Lúc đầu tôi muốn lấy nó cho mình, những suy nghĩ một lúc, tôi phát hiện ra, mình thật đúng là không ăn nổi thứ đồ chơi này, hơn nữa tôi sợ giữ lại quá lâu, độ tươi mới của nó sẽ giảm đi, hiệu quả cũng thấp xuống, cho dù đem ra khỏi thế giới chuyện xưa này, theo thời gian trôi qua, giá trị của nó cũng giảm đi rất nhiều, không có lời.
Hầu kết của Tô Bạch bỗng nhiên nhúc nhích, đối mặt với một trái tim còn đỏ tươi, hắn hít sâu một hơi rồi nói:
- Vừa rồi tôi hút máu của Tiểu Mã ca, bụng hơi no.
- Ý là anh không ăn nó?
- Cô rót giúp tôi một cốc nước, tôi nên cố gắng ăn nó, đồ tốt không thể phung phí của trời.
- Ha ha.
Hứa Tình cười lạnh hai tiếng, đi rót nước cho Tô Bạch, cô ta nhanh chóng bưng một cốc nước đầy đặt ở trước mặt Tô Bạch, đồng thời quay lại chủ đề lúc trước.
- Thật ra anh đã sớm biết Phùng Á Long muốn trở mặt rồi đúng không?
Tô Bạch cầm cốc nước lên, hắn hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.
- Sao anh biết được? – Hứa Tình hỏi.
- Trận pháp dẫn sấm chớp này, tôi đã gặp qua một người bạn dùng nó, đầu tiên là không cần thời gian lâu như thế, tiếp theo, áp lực của khí tức sấm chớp đã sớm xuất hiện trên trời, nhưng lại cố ý không ngưng tụ thành hình.
Ngón tay Hứa Tình gõ nhẹ lên mặt bàn:
- Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc đó đoàn đội của các người dựa vào kết nối ý thức và tinh thần mà? Anh đã phát hiện ra, lại không nói gì, cũng không nhắc nhở hay thông báo gì cho đồng đội, thật ra khi đó trong đầu anh chỉ cần truyền ra một ý niệm, bọn họ liền có thể biết, đáng lẽ bọn họ không cần chết, ít nhất còn có hy vọng sống sót.
Sắc mặt Tô Bạch không thay đổi, cầm lấy trái tim kia bắt đầu nhai nuốt, bên trong miệng hắn không ngừng phát ra tiếng nhai giòn tan, giống như ăn một món rất ngon, đồng thời máu tươi từ trong trái tim tràn ra khóe miệng của Tô Bạch, nhìn hắn có vẻ hơi dữ tợn và yêu dị.
Vấn đề này, thật ra không cần trả lời.
…….
Sáng sớm hôm sau, thời tiết không phải là rất tốt, bầu trời Âu Mỹám, mưa nhỏ tí tách rơi xuống mặt đất, khiến cho khắp nơi đều là bùn đất, rất khó để di chuyển, bởi vì là khu vực phế tích, cho nên không có đường đi, chỉ có khe, rãnh do việc phá hủy những nhà máy tạo ra.
Di chuyển theo khe, rãnh, Hứa Tình đi ở phía trước, Tô Bạch đi theo sau.
Nhìn thấy trên lưng Hứa Tình vác theo chiếc rìu của Tiểu Mã ca, Tô Bạch luôn cảm thấy buồn cười, chiếc rìu của Tiểu Mã ca nhất định là đáng tiền, thế nhưng một thích khách có dáng người mảnh mai như Hứa Tình lại mang theo loại vũ khí này, luôn khiến cho người ta có loại cảm giác dở dở ương ương.
Dựa theo dự định của Hứa Tình, hai người bọn họ nên tìm một nơi ở gần khu vực thành thị lại có giao thông thuận tiện để dừng chân, sau đó chờ đợi sự sắp xếp tiếp theo của Phát Thanh Khủng Bố.
Một số đồ tạm thời không dùng được cần thiết phải giấu đi, sau đó chờ đến khi cảm thấy thích hợp hoặc là lúc nhiệm vụ chủ tuyến đã làm gần xong, quay lại mang đi cùng. Thật ra những thứ còn lại có thể tùy thời mang theo bên người, thứ chân chính cần giấu đi trước cũng chỉ có chiếc rìu này mà thôi.
Bộ đồ trang sức của người đàn ông có khả năng đóng băng đã được Tô Bạch đeo lên người, ba chiếc nhẫn lại không giống nhẫn có thể dễ dàng đeo lên ngón tay. Một chiếc bao cổ tay bằng kim loại sáng bóng, bên tai trái hắn là một chiếc khuyên tai, trước ngực là một tấm khiên mỏng màu xanh lam, những thứ này đều là bộ trang sức của người đàn ông có khả năng đóng băng kia. Lúc đeo đoàn bộ nó lên người, có tác dụng giải nóng hạ nhiệt. Thế nhưng mỗi khi Tô Bạch chuẩn bị kích thích một chút hàn độc trong cơ thể hắn, Tô Bạch có thể cảm nhận được, trong nháy mắt, bộ đồ trang sức này trở nên hưng phấn.
Tô Bạch có một loại cảm giác, lúc hắn kích phát hàn độc trong người mình ra, dưới sự phụ trợ của bộ trang sức này, uy lực của hàn độc ít nhất cũng phải tăng gấp đôi.
Bộ trang sức này có cảm ứng với thuộc tính năng lượng hệ băng, những thuộc tính năng lượng còn lại, nó đều không phản ứng, nhìn giống như được đo ni đóng giày cho người đàn ông có khả năng đóng băng, đương nhiên, hiện tại cũng coi như là tiện nghi cho Tô Bạch, chẳng qua ăn mặc như thế này, lúc Tô Bạch soi gương, hắn cảm thấy mình giống như một tên lưu manh lẫn vào trong xã hội.