Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 324 - Chương 324 Di Vật

Chương 324

Di Vật


Tô Bạch loạng choạng đứng dậy, hắn nhặt địa ngục hỏa shotgun của mình từ trên mặt đất lên, sau đó liếc thoáng qua thi thể xung quanh mặt đất, nói:


- Chia đều chiến lợi phẩm chứ?


- Nếu như không chia đều, có phải anh sẽ tìm cơ hội giết tôi không?


Hứa Tình hỏi ngược lại – Thăng mễ ân đấu mễ cừu?


[1] Thăng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩, 斗米仇 ) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.


- Tôi kém cỏi như thế sao?


Tô Bạch cười cười, sau đó hắn sờ lên cái mũi của mình:


- Hình như thật đúng là thế.


- Thu dọn đồ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi và chữa thương, sau đó sẽ thương lượng về vấn đề phân chia, về phần nhiệm vụ chi nhánh, lấy tình trạng hiện tại của chúng ta, chắc chắn là không làm được, nhưng nhìn những thứ xung quanh chúng ta bây giờ, tuyệt đối không tính là thua lỗ, không phải sao?


Tô Bạch liếc thoáng qua những thi thể xung quanh, Vương Nhạc Chương, người đàn ông có khả năng đóng băng, Phác Dao Dao, Tiểu Mã ca, Phùng Á Long, Trương Tố. Trước đó bọn họ đều là những người sống sờ sờ, bây giờ đều đã biến thành những thi thể lạnh như băng, Tô Bạch không khỏi có chút thổn thức, đương nhiên, cái gọi là thổn thức của Tô Bạch, không phải là vì những người này chết rồi, mà hắn thổn thức vì cái gọi là đoàn chiến, vậy mà lại phát triển thành bộ dạng này.


Biến đổi bất ngờ, lại không phải là tiết tấu của bản thân đoàn chiến.


- Thật ra tôi vốn dĩ nghĩ đến một lần thực sự đoàn chiến.


Tô Bạch vừa thu thập chiến lợi phẩm, vừa nghiêm túc nói, sau đó hắn đi đến bên cạnh thi thể không đầu của Phác Dao Dao:


- Người đội trưởng này, tôi rất thưởng thức.


Đúng thế, người phụ nữ như Phác Dao Dao, quả thật khiến cho Tô Bạch thưởng thức, thậm chí đứng ở một trình độ nhất định mà nói, Phác Dao Dao và hắn có điểm giống nhau.


Cả hai đều có can đảm lấy ra dũng khí, dám làm sự tình người khác không nghĩ tới. Lần đoàn chiến này vốn dĩ là do cô ta phát động, Phác Dao Dao thật đúng là một người phụ nữ vừa có năng lực lại có trí tuệ, thế nhưng, cô ta không thể khống chế lòng người, cũng không thể khống chế một cá thể duy nhất nào đó trong nháy mắt vì lợi ích mà thay đổi.


Ví dụ như Phùng Á Long.


Nếu như Phùng Á Long không phản bội, lấy cục diện lúc đó, đoàn đội của hắn gần như có cơ hội một lần hạ gục đối phương, một đoàn đội có thực lực mạnh hơn phía hắn mấy cấp bậc.


Nhưng trên thế giới này vô tình nhất chính là nếu như, dù thế nào đi chăng nữa, Phác Dao Dao đã chết, chết ở nơi này.


- Những thứ có giá trị cao, chúng ta đều có thể cầm đi, chuẩn bị rút lui khỏi nơi này thôi, tôi còn thật sự lo lắng đến việc có mấy tiểu đội cảm thấy nên qua đây húp chút canh mà chạy đến thử vận khí.


Hứa Tình nhắc nhở.


Tô Bạch khẽ gật đầu, cùng cô ta rời khỏi chỗ này.


Hai người không đi xa, bởi vì cũng không cần đi quá xa, Hứa Tình đi ở phía sau, cô ta có biện pháp xóa đi dấu vết di chuyển của hai người, thậm chí là mùi.


Cho nên trừ khi có một tiểu đội với thực lực rất mạnh hạ quyết tâm đuổi theo bọn họ, nếu không, trên cơ bản là không có hy vọng tìm được bọn họ, mà bây giờ, những tiểu đội chân chính có thực lực hẳn là đang ở nơi đó tranh đấu bể đầu để làm nhiệm vụ chi nhánh.


Ở bên ngoài khu phế tích có một lán trại, lán trại này được cải tiến từ container, trước đây ít năm, rất ít khi thấy loại lán trại này. Ở trong trí nhớ của Tô Bạch, hẳn là sau trận động đất ở Vấn Xuyên, loại lán trại này mới được biết đến và trở nên phổ biến, sau này cũng được cải tiến nhiều hơn, rất nhiều công trình kiến trúc lâm thời đều dùng container làm phòng hoặc nhà chứa.


Bên trong căn phòng này thế mà còn có điện, chỉ là không có người, đây hẳn là do Phát Thanh Khủng Bố vì nhiệm vụ chi nhánh mà phô trương, nó cố ý dọn dẹp nơi phế tích vốn dĩ đã hoang tàn vắng vẻ đến mức triệt để, thế giới chuyện xưa này vốn dĩ là do Phát Thanh Khủng Bố sáng tạo ra, nó muốn biến thành dạng gì thì chính là dạng đó.


Điều kiện của nơi này không tồi lắm, gần công trường, nhiều lán trại được công nhân sử dụng tạm thời đã sớm không phải là những nơi mưa dột, ẩm ướt, oi bức như trong tưởng tượng của nhiều người, tuy nói lán trại vẫn đơn giản, nhưng ít ra điều hòa không khí, thậm chí là wifi, máy giặt đều đầy đủ, đương nhiên, căn phòng mà Tô Bạch và Hứa Tình chọn nhất định có liên quan đến chỗ ở của nhân viên kỹ thuật, điều kiện chỗ ở của công nhân hẳn là sẽ kém hơn một chút.


Mở điều hòa không khí lên, Tô Bạch nằm ở trên giường, đem chăn đắp lên người mình.


- Anh đang mở chế độ nóng của điều hòa không khí đó.


Hứa Tình nhắc nhở.


- Tôi rất lạnh. – Tô Bạch nói.


Hứa Tình suy nghĩ một lát rồi gật đầu:


- Tôi hiểu.


Ngay sau đó, Hứa Tình đặt tất cả đồ lên mặt bàn, đẩy chiếc bàn này đến bên giường Tô Bạch.


- Đây đều là di vật của bọn họ, hiện tại không phải chúng ta đang phân chia di sản à?


Hứa Tình nở một nụ cười ý tứ sâu xa với Tô Bạch:


- Lúc trước, khi tạo thành đoàn đội, anh có nghĩ tới một ngày này không?


Tô Bạch lắc đầu.


- Dối trá! – Hứa Tình lên tiếng:


- Lúc tôi và anh cùng nhau bị đóng băng, anh chủ động dẫn hàn khí vào trong cơ thể mình, cố ý không để cho tôi chết, thật ra khi đó đã nói lên tâm tư của anh.


Hứa Tình vạch trần nguyên nhân chính mình có thể sống sót.


Trên thực tế, cô ta và Tô Bạch không giống nhau, huyết thống cương thi trên người Tô Bạch vốn là do hàn độc trong người hắn biến hóa, lại thêm huyết thống Vampire của Tô Bạch vốn là thể chất thiên về lạnh, cho nên khả năng đề kháng với cái lạnh của Tô Bạch dĩ nhiên mạnh hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa Hứa Tình không giống thế, cô ta là một thích khách (kẻ ám sát), thích khách, cái tên nói lên ý nghĩ, tuy cô ta mang đến một loại uy hiếp rất lớn, nhưng đồng thời cũng mang ý nghĩa bản thân cô ta rất dễ bị thương tổn, năng lực phòng ngự và khả năng chịu đựng thương tổn của cô ta kém xa Tô Bạch rất nhiều lần.


Nếu như không phải lúc cùng một chỗ bị đóng băng, Tô Bạch cố ý hấp thu hàn khí vào trong người mình, Hứa Tình hiểu rất rõ, khi đó cô ta nhất định sẽ bị chết cóng.


Tô Bạch không nói gì, hắn chỉ ngồi dậy, đưa tay lật xem đồ trên bàn.


Di vật của Tiểu Mã ca gồm có rìu, một chiếc vòng thép và một chiếc nhẫn.


Di vật của Phác Dao Dao là một chiếc ngọc bội, có lẽ đối với Phác Dao Dao mà nói, thứ mạnh nhất trên người cô ta chính là huyết mạch yêu tộc, cho nên cô ta không có pháp khí gì để bổ trợ. Không giống với Tô Bạch phải tốn rất nhiều “máu” để đổi lấy địa ngục hỏa shotgun, Phác Dao Dao dùng điểm cốt truyện để cường hóa huyết thống của chính mình.


Di vật của Vương Nhạc Chương là một chuỗi dây chuyền và nội y, Hứa Tình thật đúng là cẩn thận, ngay cả nội y cũng không bỏ qua, đương nhiên nội y này hẳn là có hiệu quả đặc biệt.


Di vật của người đàn ông có khả năng đóng băng tương đối nhiều, rất nhiều những đồ trang sức lẻ tẻ, năng lượng dao động của mỗi thứ không quá mạnh, nhưng đây là một bộ, đoán chừng dùng toàn bộ trên người thì hiệu quả sẽ được tăng lên.


Di vật của Phùng Á Long là sách về trận pháp và một khối ngọc thước.


Chương 324

Bình Luận (0)
Comment