Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 323 - Chương 323 Di Ngôn

Chương 323

Di Ngôn


“Ha ha…”


Tiểu Mã ca vung rìu lên quét qua, tuy hiện tại anh ta còn cách Tô Bạch một đoạn ngắn, thế nhưng lực gió từ lưỡi rìu mang đến vẫn có ảnh hưởng ở phạm vi xa hơn, quét thẳng lên người Tô Bạch.


Lúc này động tác của Tô Bạch rất chậm chạp, cũng mất đi sự sắc bén trước đó, gió quất lên người hắn, cho dù bây giờ Tiểu Mã ca cũng bởi vì thương thế trên người mà trở nên suy yếu, nhưng vẫn không thể khinh thường luồng gió này, nó trực tiếp quét bay Tô Bạch ra ngoài, hai thanh địa ngục hỏa shotgun cũng rơi xuống mặt đất, cách xa vị trí ngã của Tô Bạch.


Từ chỗ bả vai đến hông Tô Bạch xuất hiện một vết thương rất dài, nhìn rất kinh khủng, nếu như cả người hắn giòn hơn, có lẽ lúc này hắn đã bị chém thành hai khúc rồi.


- Nhìn xem, hai khẩu súng của anh đều rơi mất rồi, không có hai khẩu súng này, anh chỉ là một Vampire đáng thương mà thôi, à không không, còn là một cương thi tạp chủng.


Trên mặt Tiểu Mã ca lộ ra vẻ âm trầm, lúc này lồng ngực của anh ta bỗng nhiên truyền đến một cảm giác nhói đau, trước khi chết miêu nữ kia cào lên người hai anh ta hai nhát, hình như trên đó còn pha lẫn độc tố, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng gây ra phiền phức cho bản thân anh ta. Được rồi, vẫn nên làm thịt tiểu gia hỏa này trước, sau đó tìm một chỗ để trị thương, nhiệm vụ chi nhánh này, anh ta cũng lười đi làm, thu hoạch từ nơi này cộng lại khoảng chừng hai, ba nghìn điểm cốt truyện, quả thật không cần thiết phải đi tranh giành mấy phần thưởng chi nhánh đó.


Phùng Á Long vừa mới từ trên người miêu nữ lấy ra được một miếng ngọc bội, trên ngọc bội có khắc hoa văn, còn có đồ án hình mèo, sống động như thật, sờ vào trong tay, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay lan ra toàn thân, rất dễ chịu.


- Tôi còn đang thắc mắc vì sao miêu nữ này vẫn luôn tu luyện công pháp yêu tộc, nhưng thân thể khỏe mạnh, khí huyết đầy đủ, thì ra là có thứ đồ tốt này, nó có thể giúp tôi bồi bổ thân thể, sau này tôi không cần lo lắng đến việc thi triển trận pháp sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với tôi nữa.


Phùng Á Long lập tức nghiêng đầu sang nhìn Tiểu Mã ca, nhíu mày nói:


- Sao anh còn chưa giải quyết xong con hàng kia, chẳng lẽ anh còn muốn tôi giúp anh bố trí một trận pháp hả? Hiện tại sức lực của tôi cũng tiêu hao gần hết rồi.


- Giục cái gì mà giục, anh vội đi đầu thai à?


Tiểu Mã ca mắng một tiếng, bước nhanh hơn, cả người bắt đầu xông về phía Tô Bạch, giơ rìu lên cao, chuẩn bị cho Tô Bạch một kích cuối cùng, tiễn hắn lên đường.


Vào thời điểm này, Tiểu Mã ca vẫn rất cẩn thận, anh ta lo lắng Tô Bạch còn có hậu chiêu ở phía sau, bởi vì nhìn qua thực lực của Vampire này không mạnh, nhất là khi không có hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun kia, Tô Bạch lại càng giống như hổ bị nhổ răng, thế nhưng Tiểu Mã ca vẫn không dám chủ quan, anh ta luôn cảm thấy quỷ dị.


Thật ra Tô Bạch không có hậu chiêu gì, ngay cả việc ngồi lên, hắn cũng không làm được, chỉ có thể yên lặng nằm trên mặt đất, cố gắng nâng đầu lên nhìn Tiểu Mã ca vọt đến chỗ mình, cảm thụ mặt đất chấn động theo từng bước chạy của Tiểu Mã ca.


- Có di ngôn muốn nói…


Tô Bạch khẽ nói.


- Đến nói với Diêm Vương đi.


Tiểu Mã ca đi đến trước người Tô Bạch, lưỡi rìu trên tay anh ta ngưng tụ ra cương khí, đây là dự định chặt nát bét Tô Bạch ra, ngay cả một miếng thịt hoàn chỉnh cũng không lưu lại cho Tô Bạch.


Nhưng vào lúc Phùng Á Long còn đang cảm nhận sự mỹ diệu của ngọc bội, mí mắt của anh ta bỗng nhiên giật giật, sau đó anh ta nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta không dám tin vào mắt mình, anh ta há to miệng muốn nhắc nhở, lại phát hiện tất cả đều đã muộn, bởi vì, máu tươi đã rơi xuống.


Thân thể của Tiểu Mã ca đứng ở trước mặt Tô Bạch, duy trì tư thế vung rìu lên nhưng không bổ xuống, anh ta cũng không thể tiến lên thêm một bước nào nữa, ở phía sau, cánh tay của một người phụ nữ ôm lấy cổ Tiểu Mã ca, đồng thời, một chiếc dao găm màu đen dễ dàng đâm sâu vào phần gáy của anh ta. Thân thể Tiểu Mã ca run lên, sắc mặt nhất thời biến thành màu đen, thậm chí ngay cả cơ hội quay đầu nhìn lại cũng không có, anh ta cứ như thế đứng ngay tại chỗ, mất đi sức sống.


Chiếc dao găm này là của Tô Bạch, Tô Bạch lấy nó từ trong yêu động ra, vốn dĩ đây là đồ dùng để mài răng của yêu hồ, nó vô cùng sắc bén, hơn nữa còn mang theo kịch độc.


Hứa Tình nhẹ nhàng vuốt ve râu của Tiểu Mã ca, mang theo dáng vẻ trìu mến, ở bên lỗ tai Tiểu Mã ca thổi khí.


- Bàn về bản lĩnh giả chết, Vampire không thể đứng đầu, đó là sở trường của mỗi người thích khách chúng tôi.


- Hơn nữa, từ khi chúng ta ở chung đến nay, mỗi đêm, vào lúc nghỉ ngơi, anh đều vô thức xoa bóp vị trí sau gáy này, tôi biết, nơi đó là điểm yếu của anh, là vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể anh, thật ra tôi vẫn không nghĩ tới, mình sẽ cầm dao găm của kẻ địch để đâm vào vị trí đó của anh, thật đúng là không nghĩ đến.


Hứa Tình đi xuống khỏi người Tiểu Mã ca, thi thể của Tiểu Mã ca cũng theo đó ngã xuống.


Trên mặt Phùng Á Long hiện lên vẻ hoảng sợ, cuống quýt lùi lại, Hứa Tình liếc thoáng qua Tiểu Mã ca, sau đó thân hình của cô ta biến mất tại chỗ.


Tô Bạch cố gắng bò về phía trước, may mắn hắn không phải bò đi quá xa, bởi vì thân thể khổng lồ của Tiểu Mã ca ở ngay phía trước hắn, hắn nhìn Tiểu Mã ca, cười nói.


- Trước đó tôi nhắc anh có di ngôn gì thì nói, anh lại không chịu nói, bây giờ muốn nói cũng không còn cơ hội, được rồi, anh xuống đó nói với Diêm Vương đi nhé.


Sau khi nói xong, Tô Bạch để lộ ra hai chiếc răng nanh của mình, trực tiếp đâm vào trong cơ thể của Tiểu Mã ca, độc tố trong dao găm đã được máu tươi trong người Tiểu Mã ca pha loãng, tuy nó sẽ gây ra một số ảnh hưởng với Tô Bạch, nhưng không trí mạng, hơn nữa hiện tại Tô Bạch thật sự cần máu tươi, nhất là máu tươi của cường giả lại càng mỹ vị, nó rất có lợi cho việc hồi phục thương thế của hắn.


Khoảng một phút sau, Tô Bạch thở phào một hơi, lảo đảo đứng dậy, lúc này thi thể của Tiểu Mã ca đã biến thành một cái xác khô, thế nhưng trên mặt Tô Bạch cũng lộ ra màu xanh biếc, hiển nhiên là do dư độc chưa tan, thế nhưng không đáng ngại, xem ra độc tố trong dao găm chỉ gây ra thương tổn lớn cho vật sống, sau đó độc tố ở trong môi trường tự nhiên sẽ nhanh chóng suy yếu và biến mất.


Hứa Tình quay về, trong tay cô ta cầm đầu của Phùng Á Long, trên người cô ta nhiều thêm mấy vết thương, hiển nhiên là do Phùng Á Long giãy dụa trước khi chết tạo thành.


Hứa Tình liếc thoáng qua Tô Bạch, sau đó lại nhìn hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun trên mặt đất, cô ta đi đến đó, nhặt hai khẩu súng lên, lại nhìn qua Tô Bạch.


Tô Bạch nở một nụ cười với cô ta.


Ánh mắt Hứa Tình lạnh lùng, nói:


- Có tin tôi cầm súng bắt nát đầu anh không?


Tô Bạch khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh, hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun được ném đến trước mặt Tô Bạch.


- Tổ đội nhé!


Chương 323

Bình Luận (0)
Comment